Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1019: Không phải đã nói cùng nhau bỏ trốn sao?

Trong hầm mỏ Lạc Nham.
Lục Ngọc Triệt và những người khác liên tục oanh tạc vào mỏ quặng tĩnh mịch, nhìn những tia sáng màu vàng đất lóe lên bên trong mà cảm thấy bất lực.
U Diêu sau khi trốn đến đây liền trực tiếp bỏ mặc bọn họ mà chạy, trốn vào mỏ quặng hoang này.
Mỏ quặng mạch Lạc Nham này sau mấy trăm năm khai thác, ngang dọc đan xen, tĩnh mịch phức tạp, vốn đã khó tìm người.
U Diêu ở chỗ sâu trong mỏ quặng đã kích hoạt Hậu Thổ Thần sát Phù, kết hợp với trận pháp bao phủ lấy chỗ sâu của mỏ, khiến Lý Kỳ Niên và hai người kia mắt trợn tròn.
Bọn họ muốn oanh tạc bình chướng trận pháp, còn phải chui vào bên trong mỏ quặng trước mới có thể chạm đến một phần nhỏ của bình chướng trận pháp.
Nhưng U Diêu cùng những thành viên Ám Long Các xuất quỷ nhập thần trong hầm mỏ, giết những Tuần Thiên Vệ đi đầu phá trận và giao chiến với bọn họ.
Lý Kỳ Niên và những người khác muốn hợp binh tiến công vào trận pháp nhưng lại sợ U Diêu sẽ mang người chạy ra từ những lối ra khác của mỏ quặng.
Trong lúc bọn họ do dự, U Diêu đã phô trương thanh thế mà lộ ra một lá bùa trong tay, khiến bọn họ sợ "ném chuột vỡ bình".
Trong hầm mỏ chật hẹp này, nếu như bất ngờ bị bà cô này "cãi mặt" cho một phát thì có chạy cũng không có chỗ mà chạy.
Lý Kỳ Niên cùng Ôn Đình không đoán được U Diêu có mấy lá thần sát phù, chỉ có thể bày ra đại trận, bắt đầu tiêu hao lá Hậu Thổ Thần sát Phù kia.
Nhưng Hậu Thổ Thần sát Phù ở nơi này lại như hổ thêm cánh, còn ẩn nấp dưới lớp quặng dày, có muốn đánh cũng không đánh tới được.
Đám Tuần Thiên Vệ vượt biển đến Đông Hoang chỉ có thể làm thợ mỏ ở cái nơi đất lạ quê người này, di chuyển những xỉ quặng vô danh này đi.
Trong đất có nhiều khoáng thạch khác nhau, cứng rắn vô cùng, khiến đám Tuần Thiên Vệ khổ không thể tả, lại còn phải đề phòng những cuộc tấn công lén lút của Ám Long Các.
Bởi vậy, khi nhận được thư hỏi han ân cần khác thường của Thạch Cảnh Diệu, Lý Kỳ Niên đã nổi trận lôi đình, làm sao có thể thèm để ý đến hắn ta được.
Ai mà không biết tên kia có tiếng miệng không có phanh, nhỡ hắn tuyên truyền việc mình làm việc không hiệu quả mà còn phải đi làm thợ mỏ ở đây, vậy mặt mũi của mấy người còn để vào đâu?
Hôm qua, Lục Ngọc Triệt đuổi đến mạch khoáng Lạc Nham, cũng suýt chút nữa không nhận ra đám người mặt mày dính đầy bụi đất này chính là Tuần Thiên Vệ thần võ.
Nhưng hắn cũng bó tay với cục diện hiện tại, chỉ có thể làm giám sát để bộ hạ làm thợ mỏ.
"Tử San tiên tử hôm nay có thể đuổi đến cùng chúng ta hội hợp chứ?"
Ôn Đình gật đầu nói: "Tiểu thư hồi âm là nói như vậy, chắc cũng sắp đến rồi!"
Lục Ngọc Triệt ừ một tiếng, "Chờ Tử San tiên tử đến, hai chúng ta trấn trận, các ngươi dò đường, không tin không bắt được nàng!"
Lý Kỳ Niên cả người quấn băng vải như cái bánh chưng gật đầu, trong mắt đầy vẻ hằn học.
"Đợi bắt được bà cô kia, ta sẽ hảo hảo hầu hạ nàng!"
Ngày đó hắn bị U Diêu đánh trọng thương, những vết thương xung quanh thân thể đến giờ vẫn chưa lành hẳn, hận U Diêu thấu xương.
Đúng lúc này, trên trời có một chiếc phi thuyền mang theo mục tiêu rõ ràng đang bay xuống.
Mấy người mừng rỡ, Lục Ngọc Triệt cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.
"Đến rồi!"
Lý Kỳ Niên cau mày nói: "Sao còn dùng phi thuyền, chẳng lẽ Thạch Cảnh Diệu tên kia cũng theo tới?"
Rất nhanh, phi thuyền hạ xuống một độ cao nhất định, từ bên trong bay ra mấy chục bóng người.
Người đi đầu một thân hắc y, đầu đội mặt nạ đầu rồng, khí thế hùng hổ, tung ra từng đạo bùa chú trong tay.
Những người còn lại cũng lần lượt xuất thủ, các loại thuật pháp cùng đao mang kiếm khí như mưa sao băng hướng về phía hầm mỏ ập xuống.
Sắc mặt Ôn Đình biến đổi lớn, "Không tốt, là người của Ám Long Các!"
Hắn không thể hiểu nổi, rốt cuộc Ám Long Các đã làm thế nào để có được tin tức?
Hắn và Lý Kỳ Niên rõ ràng cả đường đều dùng nghi lễ che trời, ngăn chặn mọi tin tức truyền ra bên ngoài.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, ảo trận chớp mắt đã bị xé rách, tình huống chân thực bên trong hiện ra.
Mấy chục bóng người từ trên cao nhìn xuống, người nam tử áo đen dẫn đầu nhìn thấy tình huống bên trong cũng không khỏi sửng sốt một chút.
Hắn chế nhạo nói: "Chư vị, đãi ngộ của Tuần Thiên Tháp Đông Hoang kém vậy sao? Đến ta Bắc Minh đào khoáng kiếm sống à?"
"Nếu các ngươi thực sự tìm không được kế sinh nhai, không bằng đến Ám Long Các ta thế nào, ta nhất định sẽ quét giường nghênh đón!"
Những người khác của Ám Long Các cười ha hả, nhưng tay cũng không rảnh rỗi, cuồng bạo công kích trận pháp phòng hộ.
Ánh mắt Lục Ngọc Triệt lạnh lùng nhìn Lâm Phong Miên, tựa hồ có chút nghi hoặc.
"Ngươi là ai?"
Kiểu dáng mặt nạ này rất lạ lẫm!
Trong Ám Long Các, lúc nào lại có thêm một người này?
Lâm Phong Miên hứng thú nhìn hắn, phong khinh vân đạm nói: "Thiếu chủ Ám Long Các, Chúc Long!"
Trong mắt Lục Ngọc Triệt đầy vẻ mờ mịt, không hiểu Ám Long Các chỗ nào xuất hiện ra một Chúc Long.
Lâm Phong Miên phất tay nói: "Toàn lực xuất thủ, cùng thánh sứ Trào Phong trong ngoài phối hợp, chơi chết cái đám này cho ta!"
Bệ Ngạn lên tiếng, hiện ra một tôn nhục Thu pháp tướng cao mười mấy trượng, toàn thân kim quang lấp lánh, huy động cự phủ công kích trận pháp.
Dạ Hồ cũng hóa thành một con hồ ly đen dài mấy chục trượng, sáu chiếc đuôi sau lưng vũ động, hai vuốt nhanh chóng vồ lên phía trên trận pháp.
Những người khác đều lộ ra thần thông, các loại thuật pháp như pháo hoa nổ tung trên bình chướng trận pháp, các loại pháp bảo không ngừng oanh kích trận pháp.
Ánh mắt Lục Ngọc Triệt băng lãnh, vung tay nói: "Đánh trả, đề phòng phía mỏ quặng kia!"
Lý Kỳ Niên lên tiếng, rồi dẫn Tuần Thiên Vệ đánh trả, song phương đại chiến với nhau.
Ôn Đình thì còn hơi dư dả, vừa lo lắng đề phòng bên trong mỏ quặng, nội tâm thầm kêu khổ.
Nếu như lỡ có người từ trong ứng ra bên ngoài hợp lại thì bọn mình thật sự thành cá trong chậu!
Ở sâu trong mỏ quặng, U Diêu nhìn lá Hậu Thổ Thần Sát Phù từng bước ảm đạm không khỏi lo lắng.
Xung quanh nàng có hai mươi mấy tu sĩ Ám Long Các thân đầy thương tích, ai nấy đều ủ rũ.
Một người trong đó đề nghị: "Thánh sứ, hay là chúng ta bỏ mặc đám Yêu tộc này, cùng bọn họ liều mạng."
Những người khác cũng lần lượt phụ họa nói: "Đúng đấy, thánh sứ, chúng ta giết ra ngoài, bất quá cá chết lưới rách thôi!""Không sai, không chỉ vậy chúng ta không thể để lộ thân phận, nếu Tuần Thiên Vệ bị bại lộ thì hạ tràng so với chúng ta còn thê thảm hơn."
Ánh mắt U Diêu sáng tối chập chờn, thở dài một tiếng nói: "Đừng vội, chờ một chút đã!"
Mặc dù thần sát phù trong tay đã dùng hết, nhưng nàng cũng không lo lắng cho sự an nguy của mình.
Bởi vì trong tay nàng còn có một lá bùa cuối cùng Lâm Phong Miên đưa cho, Đại Na Di phù!
Hiện tại nàng chỉ là muốn tranh thủ chút thời gian sống sót cho bộ hạ, xem xem có chi viện đến hay không mà thôi.
Bất quá bản thân mình ngay cả tin tức cũng không truyền đi được, xem ra là không đợi được chi viện.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm, có thủ hạ hưng phấn chạy vào.
"Thánh sứ, chi viện Ám Long Các đến rồi!"
Đám người mặt đầy vẻ khó tin, không khỏi nghi ngờ có phải là cạm bẫy của Tuần Thiên Vệ hay không nên không dám tùy tiện xuất thủ.
U Diêu giơ một viên hạt châu màu đỏ bay ra ngoài, tay cầm một mặt thạch kính chiếu ra tình huống bên ngoài.
Chỉ thấy từng người mặc áo đen, mang mặt nạ thanh đồng đang công kích trận pháp, hai tôn pháp tướng to lớn đang giao chiến với thần tướng Tuần Thiên Tháp.
Song phương đánh đến rối bời, còn đám người trong hầm mỏ cũng kích động không thôi.
"Thánh sứ Ly Vẫn, còn có thánh sứ Bệ Ngạn! Thật sự là người của Ám Long Các!""Quá tốt rồi, có cứu rồi!"
Đám người mừng rỡ rồi lại không khỏi có chút nghi ngờ.
Suy cho cùng Ám Long Các mạnh mẽ khác thường thế này, quả thực quá lạ lẫm, quá quỷ dị.
"Chuyện này không đúng, sao bọn họ đột nhiên lại anh dũng như vậy?""Chẳng lẽ long thủ đến rồi?""Các ngươi nhìn nam tử cầm đầu kia, là ai vậy?""Không biết à! Chẳng lẽ đây là Tuần Thiên Vệ chơi ảo ảnh, muốn gạt chúng ta ra ngoài?"
Trong khi U Diêu đang do dự thì người nam tử áo đen kia hình như có chút gấp gáp.
Hắn hết nhìn đông lại nhìn tây, đột nhiên la lớn: "Trào Phong, ngươi ở đâu?""Chưa chết thì trả lời một tiếng coi, chẳng phải đã nói cùng nhau bỏ trốn, sinh mười đứa tám đứa sao?"
Nghe được những lời này, U Diêu cũng ngây người, còn cho rằng mình nghe lầm.
Nhưng mà khi nhìn thấy cái bóng lưng quen thuộc đeo mặt nạ kia, nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy mắt mình nóng lên, ánh mắt mơ hồ.
Hỗn đản, ngươi nói bậy gì đó, ai đã nói với ngươi là được chứ?
U Diêu thực sự không hiểu, tại sao tên này lại xuất hiện ở chỗ này?
Ngươi mới là Kim Đan, đến đây góp vui cái gì, không muốn sống nữa hả?
Chẳng phải ngươi sợ chết nhất sao?
U Diêu nhắm mắt lại, cắn môi đỏ, bình ổn lại tâm tình kích động trong lòng rồi mới thở phào một hơi.
"Không phải cạm bẫy, bị thương nặng thì ở lại trông coi yêu thú, những người còn lại cùng ta giết ra ngoài!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận