Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1082: Huyết Anh

Chương 1082: Huyết Anh Lâm Phong Miên chỉ cảm thấy bản thân mình bổ ra sự hỗn độn, trời đất chia làm hai, từng bước tách rời. Thân thể hắn nhanh chóng phình to, chống đỡ lấy trời đất, dường như muốn trở thành Bàn Cổ đỉnh thiên lập địa.
Nhưng ngay sau đó, nơi trời đất bị tách ra liền vỡ nát, hóa thành vô vàn tinh quang, lần lượt tràn vào trong cơ thể Lâm Phong Miên.
Lâm Phong Miên kinh ngạc nhìn cơ thể mình, mới phát hiện xung quanh cơ thể mình toàn một màu đỏ như máu, hiện ra màu đỏ thẫm nửa trong suốt. Trong người mình có từng đạo mạch máu màu đỏ quỷ dị, khí huyết mạnh mẽ luân chuyển không ngừng.
Lâm Phong Miên cảm giác cơ thể mình mạnh mẽ vô cùng, dường như có nguồn sức mạnh vô tận, có thể dời núi lấp biển. Thế nhưng, tinh hải trước mắt lại phảng phất như đang hạn chế hắn, khiến hắn có một loại bản năng muốn đánh phá tinh hải này, lao ra ngoài.
Ngay lúc Lâm Phong Miên định biến thành hành động, giọng nói gấp gáp của Lạc Tuyết vang lên:
"Tên sắc phôi, ngươi đừng có động đậy lung tung, nếu không thân thể ngươi không chịu nổi lực lượng Nguyên Anh quỷ dị này của ngươi đâu!"
Lâm Phong Miên khựng lại một chút, kinh ngạc nói: "Nguyên Anh của ta?"
Hắn nhìn quanh, mới nhận ra, tinh hải này hóa ra lại là khí hải của mình!
Nguyên Anh của Lâm Phong Miên đang đứng lộn xộn trong khí hải.
Vậy nên, thứ vừa rồi mình bổ ra là Kim Đan của mình ư?
Thần hồn của mình vậy mà lại vào lúc sống chết trước mắt, bản năng trốn vào bên trong Nguyên Anh còn chưa thoát xác mà ra.
Thảo nào những tu sĩ sắp chết, đều có thể thông qua Nguyên Anh bỏ chạy, thì ra là do bản năng a!
Chuyện này cũng giống như con chim non, vào lúc nước chảy thành sông thì cũng bản năng biết muốn cọ hai lần vậy.
Lâm Phong Miên lúc này không khỏi hoảng sợ, bản thân suýt chút nữa đã làm vỡ tan thân thể mình, khiến Nguyên Anh phá thể mà ra!
Nhưng cái xúc động cái gì cũng muốn bổ của mình là sao?
Cái tên tinh huyết Bàn Cổ này ghiền khai thiên rồi à?
Hắn lúc nãy sẽ không phải đã coi Kim Đan tan nát của mình thành hỗn độn, nên mới chui vào đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Lâm Phong Miên rợn cả tóc gáy, tinh huyết Bàn Cổ đâu?
Hắn khó tin cúi đầu, quả nhiên thấy được trong Nguyên Anh mình giọt tinh huyết Bàn Cổ trong khí hải của Nguyên Anh.
Giọt tinh huyết này đã hòa làm một thể với Nguyên Anh của mình, cũng khiến Nguyên Anh của mình không giống với những người khác, biến thành Huyết Anh quỷ dị!
Lâm Phong Miên nắn nắn tay nhỏ mập mạp của Nguyên Anh mình, cảm nhận được sức mạnh khủng bố bên trong, cả người đều ngơ ngác.
Theo lý mà nói, Nguyên Anh đều rất yếu ớt, nên trừ khi sống chết trước mắt, rất ít khi rời khỏi thân thể.
Nhưng hết lần này tới lần khác Huyết Anh cổ quái này của Lâm Phong Miên, sức mạnh thân xác lại mạnh hơn bản thể hắn.
Cái này như là một phiên bản mini của Tổ Vu thời niên thiếu, thân hình mập mạp ẩn chứa sức mạnh khủng bố.
Lâm Phong Miên cảm thấy dù là tu sĩ Xuất Khiếu, trúng phải một đấm nhỏ của Nguyên Anh này, e rằng không chết cũng bị thương.
Một đấm nhỏ này của ta giáng xuống, ngươi khả năng thật sẽ chết!
Dù cho tinh hoa đã cô đặc, nhưng mà cái Nguyên Anh này cũng mạnh đến không ngờ đấy chứ?
Cũng chính bởi vì Nguyên Anh quá mạnh, cho nên Lâm Phong Miên mới có một loại cảm giác, một quyền có thể đánh nát cả thân thể mình.
Nhưng hiện tại Lâm Phong Miên vẫn chưa đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu, Nguyên Anh ngoài việc ép buộc đánh phá thân thể thì không thể nào rời khỏi thân xác được.
Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu, không có cách nào dùng bảo vật trong tay được!
"Sắc phôi, sắc phôi, ngươi đừng ngẩn người ra nữa!"
Giọng của Lạc Tuyết truyền đến, khiến Lâm Phong Miên ý thức được, hiện tại không phải là lúc nghĩ lung tung.
Mình còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu, Diêu Diêu vẫn còn đang chờ mình ở bên ngoài đấy!
Lâm Phong Miên nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát cơ thể, rồi bắt gặp mọi người đang nhìn mình với vẻ khó tin.
Lúc này mây giông màu máu trong không trung đang dần tản đi, kiếp nạn này hắn đã vượt qua!
Lâm Phong Miên tuy nghĩ lung tung rất nhiều, nhưng trong khoảng thời gian giữa lúc điện giật lóe lên, thời gian bên ngoài cũng chỉ trôi qua trong chớp nhoáng.
Tư Mã Thanh Xuyên cùng mấy người nhìn hư ảnh Thần kia với dáng vẻ ngạo mạn nhìn lên trời, phát ra khí tức hoang dã mãnh liệt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Hình chiếu Vu Thần ư?
Tiểu tử này, rốt cuộc là quái vật gì?
Đối mặt với kiếp nạn kia, Sở Triết đã nháy mắt tan thành mây khói, sao hắn lại có thể gánh nổi cơ chứ!
Chẳng lẽ, là do hắn đã uống cái bình kia?
Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?
Cho chúng ta một bình với!
Bọn họ nghĩ sai rồi, Lâm Phong Miên chính là nhờ nguyên huyết của Lạc Tuyết để chống đỡ những đợt thiên kiếp mạnh nhất.
Nếu như Sở Triết gắng gượng thêm một chút nữa, Lâm Phong Miên cho dù có sự giúp đỡ từ nguyên huyết của Lạc Tuyết, cũng sẽ không chịu nổi Lục Cửu Thiên Kiếp.
Nhưng đúng như Lâm Phong Miên dự đoán, hắn không thể nào chịu đựng nổi!
Sở Triết trong nháy mắt tử vong, thiên kiếp từ Lục Cửu Thiên Kiếp chuyển thành Tứ Cửu Thiên Kiếp, uy lực giảm đi rất nhiều, cho Lâm Phong Miên cơ hội thở dốc.
Lâm Phong Miên không những chống lại được, mà còn lợi dụng lúc thiên kiếp suy yếu để một kiếm chém ra, đánh tan thiên kiếp.
Tổng hợp nhiều tình huống lại, chuyện này mới khiến cho đám người cảm thấy rung động lớn như vậy.
Thoạt nhìn, dường như Lâm Phong Miên đang cứng đối cứng với Lục Cửu Thiên Kiếp, đồng thời đánh tan Lục Cửu Thiên Kiếp.
Kỳ thực, hắn chỉ nhờ vào huyết dịch của Lạc Tuyết mà cứng rắn gánh một chốc Lục Cửu Thiên Kiếp.
Hắn đánh tan cũng không phải là Lục Cửu Thiên Kiếp, mà là Tứ Cửu Thiên Kiếp với vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Nhưng mọi người bị vẻ bề ngoài của Lâm Phong Miên chấn động, sao còn có thể suy nghĩ nhiều đến thế, chỉ biết ngơ ngác nhìn hư ảnh kia chậm rãi tan đi.
Lúc này, da mặt cháy đen của Lâm Phong Miên nứt ra, lộ ra làn da mới, khôi phục dáng vẻ ngọc thụ lâm phong.
U Diêu mừng đến phát khóc, trực tiếp nhào vào trong ngực Lâm Phong Miên.
"Đồ hỗn đản, ngươi dọa chết ta rồi!"
Cỏ Đầu Tường trên tay nàng kẹp giữa hai người, sắp bị hai người kẹp bẹp rồi.
Sao cứ hễ ngủ một giấc, lại không thể yên ổn được vậy?
Lâm Phong Miên mỉm cười, ôm nhẹ nàng, cười nói: "Diêu Diêu, để nàng phải lo lắng rồi!"
Hắn liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng lấy Tiểu Na Di Phù nắm trong tay, truyền âm với U Diêu.
"Diêu Diêu, tranh thủ lúc bọn chúng còn chưa hoàn hồn, nghe theo ta chỉ huy, phá vỡ trận pháp rồi mau chóng đi thôi!"
U Diêu phản ứng lại, bây giờ không phải lúc để ngươi nồng ta nồng, trong vô thức nhanh chóng chém ra một kiếm.
Theo động tác của hai người, Tư Mã Thanh Xuyên cũng hoàn hồn lại, giận dữ quát: "Ngăn chúng lại!"
Nhưng trận pháp vốn đã bên bờ vực sụp đổ, U Diêu một kiếm trực tiếp đánh sập trận pháp, cả đại trận ầm ầm sụp đổ.
Không gian trói buộc lập tức biến mất, Lâm Phong Miên ôm U Diêu, kiếm chỉ vào Tư Mã Thanh Xuyên, giọng điệu vô cùng phách lối.
"Tư Mã Thanh Xuyên, mối nợ này ta ghi nhớ rồi, chờ ta quay lại sẽ trảm ngươi!"
Lưng Tư Mã Thanh Xuyên lạnh toát, trơ mắt nhìn hai người kích hoạt Tiểu Na Di Phù, biến mất ngay trước mắt.
"Đuổi theo, đừng để bọn chúng chạy thoát!"
Nhưng trước mắt, đám người căn bản không biết rõ Lâm Phong Miên mấy người đi đâu, sao có thể truy đuổi chứ?
Tư Mã Thanh Xuyên mặt mày dữ tợn nói: "Bọn chúng nhất định sẽ đi tìm Nam Cung Tú bọn họ hội hợp, chúng ta đi!"
Đắc tội với một thiên kiêu tuyệt thế như này, bất kỳ một ai cũng đều sẽ ăn ngủ không yên, như có gai mắc trong cổ họng!
Lâm Phong Miên đã bị hắn xếp vào danh sách cần giết, mức độ ưu tiên còn cao hơn cả Tư Đồ Lam Tang.
Mọi người đáp lời, thi pháp định vị chỗ của Nam Cung Tú mấy người, phát hiện bọn họ đang ở ngoài vạn dặm.
"Không được chần chừ, mau đuổi theo, nhất định phải đuổi đến trước tên tiểu tử kia!"
Tư Mã Thanh Xuyên ra lệnh, mọi người nhanh chóng đuổi theo về phía Nam Cung Tú.
Ở một nơi khác, Lâm Phong Miên cùng U Diêu xuất hiện trong một khu rừng sâu, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn nôn ra máu liên tục, khiến U Diêu vừa đau lòng lại vừa lo lắng.
"Ngươi có thật là không sao chứ?"
Lâm Phong Miên dùng khăn tay che miệng, khoát tay nói: "Không sao, nhanh đi hội hợp với các tiểu di thôi!"
U Diêu "ừ" một tiếng, dựa vào dãy núi xung quanh phán đoán phương hướng một lần, không nói hai lời liền mang Lâm Phong Miên phá không bay đi.
Trên đường, Lâm Phong Miên khẽ suy tư, gửi cho Nam Cung Tú một đạo ngọc giản cảnh báo.
Nếu như đã bại lộ hành tung, mà lại hướng đến Thanh Xuyên vương triều phồn hoa náo nhiệt, vậy chẳng khác nào tìm cái chết.
Dù sao mấy người bọn họ không thể dùng truyền tống trận, mà đối phương thì lại có thể dùng truyền tống trận chặn lại.
Vì vậy, Lâm Phong Miên bảo Nam Cung Tú thay đổi lộ tuyến, quay đầu hướng về biên giới của Bích Lạc hoàng triều và Quân Viêm hoàng triều mà bay.
Biên giới hai bên là những khu sa mạc rộng lớn, hoang vu, không thuộc về phiên vương nào mà là nơi Thánh Hoàng trực tiếp quản lý.
Nơi đó không có nhiều thành trì đặt truyền tống trận, hai bên chỉ có thể so tốc độ và chơi trò trốn tìm.
Nhưng muốn phá vòng vây từ biên giới để trở về Quân Viêm hoàng thành cũng không hề dễ dàng.
Bởi vì nơi giáp ranh giữa hai nước, Thanh Vân Vương - Tư Mã Thanh Vân đang dẫn đại quân Bích Lạc giằng co với Bình Dung Vương Quân Phong Nhã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận