Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 18: Khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân

Chương 18: Khó tiêu nhất là ân tình của mỹ nhân
Lâm Phong Miên cả người như muốn tan chảy trước nữ tử này, khó tiêu nhất là ân tình của mỹ nhân. Cái Hợp Hoan tông này thật không thể ở lại, nếu không mình sẽ bị trói chân ở nơi này mất. Bên trong đại yêu nữ không thu thập mình, thì Hạ Vân Khê cái tiểu nha đầu này sẽ thu thập mình.
"Sư huynh, huynh sao vậy?" Hạ Vân Khê hỏi.
Lâm Phong Miên lắc đầu nói: "Đi đi, nếu không về muộn muội sẽ gặp rắc rối."
Hạ Vân Khê ừ một tiếng, đứng dậy theo sau lưng hắn, lặng lẽ đưa tay kéo lấy vạt áo của hắn.
Lâm Phong Miên quay đầu lại nhìn nàng, nàng xấu hổ cúi đầu xuống, tay nhỏ lại bị một bàn tay thô ráp nắm lấy.
"Đi thôi!" Hắn khẽ nói.
"Dạ!"
Hạ Vân Khê cảm thấy chỉ cần có sư huynh nắm tay, đi đâu cũng được.
Trong mắt Lâm Phong Miên lại có chút mờ mịt, không nhịn được hơi dùng sức nắm chặt tay nhỏ của Hạ Vân Khê.
Nha đầu này đối với mình là thật lòng? Hắn không thể xem Hạ Vân Khê là một bé gái được nữa, ai, thật có tội!
Ba ngày sau đó, Tạ Quế mấy người không tìm Lâm Phong Miên gây phiền phức, tất cả mọi người đều đang làm chuẩn bị đầy đủ. Lâm Phong Miên mỗi ngày duy trì gặp mặt Hạ Vân Khê một lần, gặp mặt xong thì tự nhiên là phân đoạn thân mật vừa yêu vừa hận của Lâm Phong Miên.
Ôm một mỹ nhân đẹp như tiên nữ, mị cốt trời sinh, lại không chút giữ lại, toàn tâm toàn ý thân mật với mình. Nhưng chỉ có thể dừng lại ở mức độ đó, điều này khiến Lâm Phong Miên suýt chút nữa nghẹn điên.
Tuy nhiên, kiểu tra tấn tu luyện này lại có hiệu quả khác thường nổi bật, cảnh giới của Lâm Phong Miên cũng nhờ vậy mà tăng lên.
Được Hạ Vân Khê giúp đỡ, Lâm Phong Miên tương đương với việc mượn dùng thể chất của nàng để tu luyện. Cảm thụ linh lực trong cơ thể không ngừng trào dâng, Lâm Phong Miên vô cùng kinh ngạc.
Đây chính là thế giới của thiên tài sao? Tu luyện giống như uống nước? Nhờ phúc của Hạ Vân Khê vị thiên tài này, Lâm Phong Miên cũng được hưởng một lần tốc độ tu luyện của thiên tài.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hôm đó là đêm trước ngày khảo hạch. Lúc này, Lâm Phong Miên đã đạt Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, nhưng trước sau vẫn không đột phá. Dù ban ngày hắn hút linh lực của Hạ Vân Khê, vẫn còn kém một chút. Điều này khiến hắn vô cùng lo lắng, tính toán sẽ thức đêm đột phá.
"Lâm sư huynh!" Thanh âm quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến.
Lâm Phong Miên không khỏi có chút kinh ngạc, mở cửa thì thấy Hạ Vân Khê đang có chút rụt rè đứng ở ngoài cửa.
"Hạ sư muội, sao muội lại tới đây?"
"Ta có việc muốn tìm sư huynh, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?" Hạ Vân Khê để ý đến những ánh mắt dò xét xung quanh, mặt đỏ lên nói.
Tuy rằng mọi người đều biết nữ đệ tử Thanh Loan Phong trước khi Trúc Cơ không thể phá thân, cũng biết nàng là người của Thanh Loan Phong. Nhưng bởi vì Hạ Vân Khê quá xinh đẹp, tiếng tăm đã sớm vang xa. Vì vậy, mỗi một tên háo sắc đều thèm thuồng nàng, đều khát khao có thể làm người đàn ông đầu tiên của nàng. Lúc này, ánh mắt bọn hắn nhìn Lâm Phong Miên tự nhiên tràn ngập ghen tị.
Lâm Phong Miên đi ra ngoài, theo Hạ Vân Khê đi ra ngoài Thanh Cửu Phong dưới vô số ánh mắt ghen ghét. Đến nơi hai người bí mật hay lui tới, Lâm Phong Miên hỏi: "Sư muội, sao muội đột nhiên tới vậy? Có chuyện gì sao?"
"Sư huynh, huynh vẫn chưa đột phá Luyện Khí tầng sáu sao?" Hạ Vân Khê khẽ nói.
Lâm Phong Miên còn chưa mở miệng, Hạ Vân Khê đã chủ động lao tới. Hắn mới phát hiện linh lực cuồn cuộn không ngừng từ người Hạ Vân Khê trào tới, hai người động tình ôm hôn nhau.
Lần này, Hạ Vân Khê không còn ngăn cản Lâm Phong Miên như trước kia, hắn hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng.
Đột nhiên một luồng linh lực cường đại tràn vào, "ca" một tiếng. Lâm Phong Miên như trong mơ mới bừng tỉnh, mới phát hiện mình thế mà đã đột phá. Còn Hạ Vân Khê thì gần như bị tước hết linh quang, làn da trắng như bạch ngọc phơi bày ra, khiến người ta nảy sinh ý đồ xấu.
Hai người hiện tại chỉ còn thiếu một bước, Hạ Vân Khê đang mơ màng nhìn hắn, dáng vẻ có chút động tình.
Lâm Phong Miên không khỏi sợ hãi, nếu không đột nhiên đột phá, có lẽ hắn đã muốn nàng rồi! Đến lúc đó không chỉ mình sẽ chết, mà Hạ Vân Khê cũng sẽ bị mình hại chết! Sao nha đầu này không ngăn cản mình? Điên rồi sao?
"Sao muội không ngăn cản ta, không biết rõ ta nếu không dừng lại, cả hai chúng ta đều sẽ chết sao?" Lâm Phong Miên lớn tiếng hỏi.
"Không sao đâu, sư huynh." Hạ Vân Khê yếu ớt nói.
"Sao lại không sao được, muội suýt nữa thì chết rồi!" Lâm Phong Miên nghe qua chuyện các nữ đệ tử Thanh Loan Phong không tuân thủ quy định bị xử tử, lúc này vô cùng sợ hãi. Hạ Vân Khê có vẻ bị hắn làm cho sợ, có chút run rẩy thu mình lại.
Lâm Phong Miên vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Vân Khê, những lời tới miệng lại nuốt xuống. Hắn hung hăng tự tát mình một cái. Chuyện này vốn không nên để nàng phải ngăn cản, mình giận cá chém thớt lên người nàng là tính sao? Mình không quản được bản thân, lại trách người khác?
"Sư huynh, huynh làm gì vậy?" Hạ Vân Khê vội vàng kéo tay hắn hỏi. Lâm Phong Miên phát hiện mình thế mà không nhìn thấu cảnh giới của Hạ Vân Khê, nhưng thấy mặt nàng hơi trắng bệch, nghĩ cũng sẽ không khá hơn được bao nhiêu.
Hắn lắc đầu, cười nói: "Là ta thất thố, sư muội, muội không sao chứ?"
Hạ Vân Khê lại không để ý những điều này, lắc đầu, đối với Lâm Phong Miên cười nhạt nói: "Sư huynh, chúc mừng huynh! Đột phá rồi."
Lâm Phong Miên nhìn Hạ Vân Khê còn kích động hơn cả mình, không biết phải nói gì, ngơ ngác há hốc mồm. Dù cảnh đẹp trước mắt vô cùng mê người, hắn cũng không còn chút ý nghĩ xằng bậy nào nữa.
Hắn lại một lần nữa hỏi câu đó: "Vì sao muội lại muốn giúp ta như vậy?"
Lần này, Hạ Vân Khê cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói ra, trong mắt nàng có lệ nhưng vẫn cười tươi như hoa: "Vì ta cũng thích sư huynh!"
"Ta tuy không có cách rời khỏi Hợp Hoan Tông, nhưng ta muốn giúp sư huynh rời khỏi Hợp Hoan Tông."
Lâm Phong Miên ôm chặt lấy nàng vào lòng, lẩm bẩm nói: "Muội muốn giúp ta rời khỏi Hợp Hoan Tông, hay là muốn trói buộc ta ở lại Hợp Hoan Tông?"
Muội như thế này, ta sao nỡ lòng một mình rời khỏi Hợp Hoan Tông, bỏ lại một mình muội ở nơi đây?
Hạ Vân Khê rõ ràng không hiểu ý hắn, ngây ngốc "a" một tiếng, "Ta đương nhiên là muốn giúp sư huynh rồi, ta không muốn huynh chết."
Nàng ôm lấy Lâm Phong Miên, khẽ nói: "Chờ sau này sư huynh trở nên mạnh mẽ, nếu không chê ta, thì quay lại dẫn ta đi nhé."
Lâm Phong Miên nhắm mắt lại, hốc mắt không khỏi có chút ướt, giọng khàn khàn nói: "Không chê, sao ta có thể chê muội được chứ?"
"Vậy huynh nhớ kỹ nhé!"
"Ừ!"
Nụ cười của Hạ Vân Khê rạng rỡ vô cùng, giống như trăm hoa đua nở, khiến Lâm Phong Miên nhớ mãi không quên. Lúc này, ôm thân thể không mảnh vải che thân của nàng, hắn lại không có một chút dục vọng nào. Hai người chia tay, Lâm Phong Miên thất hồn lạc phách trở về Thanh Cửu Phong, cả đêm không ngủ.
Ngày thứ hai, Lâm Phong Miên đặc biệt đổi bộ y phục hoàn toàn mới cuối cùng còn sót lại của mình, rồi lại nghiêm túc chải chuốt mái tóc dài. Vẻ mặt hắn trang nghiêm, lại cưỡi lên cây mộc kiếm rách nát của mình, mới chậm rãi đi ra khỏi căn nhà tồi tàn. Bước chân hắn vô cùng kiên định, bởi vì giờ phút này hắn đã không còn là một mình chiến đấu nữa.
Trên vai hắn còn gánh cả sự mong đợi của Hạ Vân Khê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận