Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 139: Sư đệ, ngươi thế mà ăn vụng?

Nhìn thấy tộc nhân có bộ dạng làm trò hề, Lâm Văn Thành không khỏi thấp giọng quát mắng.
"Câm miệng, tổ chim bị phá trứng có gì an toàn, hiện tại nguy cơ đang trước mắt, sao có thể chỉ nghĩ cho bản thân mình?"
Những tộc nhân kia lần lượt câm như hến, không dám hé răng thêm, xét cho cùng còn phải trông cậy vào người ta che chở.
Lâm Văn Thành bất đắc dĩ lắc đầu, hít sâu một hơi.
"Phong Miên, con yên tâm, ta sẽ quản thúc tốt tộc nhân, sẽ không để bọn họ tùy tiện ra ngoài, con phải tự chăm sóc tốt bản thân, liệu sức mà làm, cha tự hào về con."
Lâm Phong Miên khẽ mỉm cười nói: "Không ngờ ta còn có thể khiến cha nở mày nở mặt một ngày, thụ sủng nhược kinh à."
Trong mắt Lâm Văn Thành có chút cảm xúc, nói: "Nói cái gì mê sảng vậy, con luôn là niềm tự hào của cha."
Lý Trúc Huyên cắn môi, mắt đầy vẻ không nỡ, kéo lấy Lâm Phong Miên nói: "Phong Miên, an toàn là trên hết, đừng cố quá sức!"
Nàng dù rất muốn mở miệng ngăn Lâm Phong Miên lại, nhưng cuối cùng vẫn hiểu rõ đại nghĩa, không hề làm khó dễ hắn như những người khác.
Lâm Phong Miên nhẹ gật đầu, cười đùa nói: "Nương, người yên tâm, con trai người sợ chết thế nào người không phải ngày đầu biết à."
"Nếu tình hình không ổn, con sẽ lập tức chạy, mọi người phải cẩn thận đấy."
"Được, chúng ta biết rồi."
Lâm Văn Thành và Lý Trúc Huyên nhẹ gật đầu, nhìn sang Tống Ấu Vi đang muốn nói lại thôi bên cạnh, liền thức thời đi ra ngoài.
Lâm Phong Miên nhìn vẻ mặt lo lắng của Tống Ấu Vi, nắm chặt tay mềm của nàng, khẽ cười nói: "Ấu Vi tỷ, tỷ giúp ta chăm sóc tốt cho cha mẹ, ở lại Lâm phủ chờ ta trở về."
Tống Ấu Vi nhẹ gật đầu, mắt tràn đầy lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt.
"Phong Miên, chàng cũng phải cẩn thận, đừng mạo hiểm, nhất định phải an toàn trở về, ta chờ chàng."
Lâm Phong Miên thấy nàng lo lắng, không nhịn được trêu đùa: "Ấu Vi tỷ, ta trở về có phần thưởng gì không?"
"Ta cho chàng ăn đậu hũ." Tống Ấu Vi nhỏ giọng nói.
"Đậu hũ nào?" Lâm Phong Miên hỏi.
"Chờ chàng trở về, chàng muốn ăn cái nào." Mặt Tống Ấu Vi đỏ lên, nhưng lại chân thành nói.
Lâm Phong Miên mỉm cười gật đầu nói: "Vậy ta đi đây."
Tống Ấu Vi thấy hắn sắp đi, đột nhiên hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhón chân lên, lướt qua môi hắn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
"Chàng đừng hiểu lầm, cái này là cổ vũ cho chàng thôi."
Lâm Phong Miên suy tư sờ sờ môi, sau đó ôm lấy nàng, hôn sâu xuống.
Tống Ấu Vi cứng đờ người, sau đó trầm tĩnh lại, đưa tay ôm cổ hắn, nhiệt tình đáp trả nụ hôn.
Hắn cũng như phần lớn nam nhân, môi không nhàn rỗi, tay cũng chẳng hề rảnh, khắp nơi du tẩu, sờ soạng quên cả đất trời.
Tống Ấu Vi trên dưới thất thủ, không khỏi khẽ rên một tiếng, mũi thở dốc dồn dập, nhưng cũng không ngăn cản.
Mãi đến khi cảm giác nàng muốn thiếu oxy, Lâm Phong Miên mới buông ra Tống Ấu Vi mặt đỏ bừng.
"Ấu Vi tỷ, chờ ta trở lại, có thể dùng không giới hạn số lần sao?"
Tống Ấu Vi có chút ý loạn tình mê, mờ mịt nhìn Lâm Phong Miên, phát ra một tiếng ừm a không rõ nghĩa.
Lâm Phong Miên mỉm cười, lại dùng sức nắn nắn đôi gò bồng đào đầy đặn kia, mới cười nói rồi rời đi.
Lúc hắn sắp đi khuất, Tống Ấu Vi run rẩy nhưng lại kiên định lên tiếng:
"Có thể dùng!"
Lâm Phong Miên quay đầu cười rạng rỡ: "Vậy ta bò cũng phải bò trở về, chờ ta!"
Hắn tiêu sái rời đi, Tống Ấu Vi nhìn theo bóng lưng hắn, lòng đầy lo lắng và bất an.
Chờ Lâm Phong Miên đi rồi, Lý Trúc Huyên đi tới, nhìn Tống Ấu Vi ngẩn ngơ, mỉm cười.
Nàng nhiệt tình kéo tay nàng, cười nói: "Tống cô nương, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, đến trò chuyện cùng ta nhé?"
Lâm Phong Miên mấy người bay lên không trung hướng Thành Chủ phủ trở về, tiếp tục đến nơi khác bố trí trận pháp.
Đến lúc này hắn mới nhớ ra, trong cơ thể còn có Lạc Tuyết nữa.
Bất quá nàng trốn vào Song Ngư Bội, chắc là vừa rồi không phát hiện ra.
Liễu Mị đột nhiên bay tới, nhìn Lâm Phong Miên nhếch mép cười: "Sư đệ, ngươi vậy mà ăn vụng?"
Lâm Phong Miên chột dạ sờ sờ môi, sau đó nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của Liễu Mị, mới phản ứng mình bị lừa.
"Sư đệ, ngươi không thật thà nha!" Liễu Mị mỉm cười nói.
"Không đúng, sư tỷ, sao ta lại ăn vụng? Ta còn chưa thành thân mà!" Lâm Phong Miên bực bội nói.
"Nhà mình còn không cho ăn no, đã đi uy người khác, không phải ăn vụng sao?" Liễu Mị một mặt nghiêm chỉnh nói.
Lâm Phong Miên vậy mà không phản bác được, cuối cùng im lặng nói: "Mấy người các ngươi gào khóc đòi ăn, quá tham ăn, ta có bản lĩnh này à."
Liễu Mị khúc khích cười không ngừng: "Cho người ta ăn no thì có thể dùng nha, người khác tạm thời mặc kệ."
Lâm Phong Miên: ...
Ngươi đúng là không trượng nghĩa a!
Thời gian chậm rãi trôi qua, giờ Tý sắp đến.
Trong màn đêm mây đen dày đặc, cả trong và ngoài Ninh Thành đều tràn ngập một bầu không khí ngưng trọng, mây đen trên đỉnh đầu như muốn nuốt chửng cả Ninh Thành.
Ôn Khâm Lâm lấy ra mặt trận bàn kia, Lâm Phong Miên mấy người cũng bắt đầu rót linh lực, khởi động đại trận trong thành.
Ôn Khâm Lâm tế lên mặt trận bàn làm bằng đá, tám ngôi sao trên trận bàn lóe lên, tản ra ánh sáng yếu ớt.
Đầu ngón tay nàng nhẹ chạm vào trận bàn, một luồng linh lực khổng lồ tràn vào trong đó.
Trận bàn bắt đầu hơi rung động, tám ngôi sao bắt đầu nhanh chóng xoáy chuyển, sau đó bay về phía mọi người xung quanh.
Bảy ngôi sao nhanh chóng hòa vào tay Lâm Phong Miên và những người khác, còn ngôi sao lớn nhất tượng trưng cho Nguyệt tinh được Ôn Khâm Lâm nắm chặt.
Theo thủ thế của Ôn Khâm Lâm, trận bàn từ từ hạ xuống mặt đất, cột sáng vàng rực bắn thẳng lên trời, như một cây cột khổng lồ xuyên thủng trời đất, xé toạc màn đêm, ánh sáng chiếu rọi khắp Ninh Thành.
Mười tám cây trận kỳ xung quanh trận bàn bay lên trời, nhanh chóng phóng to trên không trung, sau đó hóa thành lưu quang, như dòng nước chảy lan đến từng ngóc ngách trong thành phố.
Những trận kỳ này có màu sắc khác nhau, nhưng đều tản ra khí tức thần bí, truyền lại dao động linh lực, lẫn nhau hô ứng.
Trong bóng đêm đen kịt, bình chướng linh lực màu vàng từ bốn phương dâng lên, cuối cùng khép lại ở phía trên trận bàn, giống như một cái mái vòm tròn bao phủ Ninh Thành.
Bầu trời mây đen dày đặc đột nhiên xuất hiện một vầng trăng sáng cùng bảy ngôi sao lấp lánh như ngọc trai điểm xuyết trên bầu trời, đó là hình chiếu của trận pháp.
Dưới ánh sao tinh tú, trong một tiểu viện nào đó trong thành, nơi trận pháp bao phủ, chính là chỗ Tần Hạo Hiên và những người khác đặt căn cứ mà thủ.
Tạ lão nhìn lên trận pháp hùng vĩ trên trời, lẩm bẩm: "Thủ đoạn cao cường, loại đại trận huyền diệu này lại là do một bàn tay Kim Đan tạo ra sao?"
Tần Hạo Hiên thì cười ha ha nói: "Hừ, tốt lắm, cứ để bọn gia hỏa này và Yêu Hồ đánh nhau đi, biết đâu còn có thể làm ngư ông đắc lợi."
Trên bầu trời, hai vị hộ đạo nhìn trận pháp bao phủ Ninh Thành, cũng không khỏi nghiêm mặt.
"Trận pháp này huyền diệu vô cùng, ngược lại xem thường mấy tiểu gia hỏa này rồi, xem ra có trò hay để xem." Ôn Đình kinh ngạc nói.
Chu lão hứng thú nói: "Trận này dường như cũng là mượn tinh lực trên trời, ngược lại có chút hương vị của Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận, tiểu tử Hợp Hoan Tông này có ý tứ."
Ôn Đình uống một ngụm rượu, hơi mong chờ nói: "Để ta xem hắn có thể mang đến cho chúng ta điều gì bất ngờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận