Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 133: Toàn thành hi vọng

"Chương 133: Niềm hy vọng của toàn thành"
Ôn Đình gật đầu nói: "Đáng lẽ nên như vậy, thế hệ trẻ tuổi của Đông Hoang những năm gần đây càng ngày càng phế vật, không ít người còn chưa từng thấy m·á·u."
"Bất quá Chu lão, ngài để Tương Bình điện hạ lấy thân thử hiểm như vậy có phải không quá nóng vội không?"
Lão đầu khoát tay áo, không để bụng, đối với Chu Tiểu Bình đang gọi mình thì làm ngơ.
"Cũng đã đến lúc để nha đầu Tương Bình biết rõ sự hiểm ác của nhân gian, đám người trong cung đều quá cưng chiều nha đầu này, uổng phí cả t·ài n·ă·ng của nàng."
"Cũng may người theo tới là lão phu, chứ đổi người khác nghe nàng vừa gọi, còn không vội vàng chạy xuống."
Ôn Đình khẽ gật đầu, cũng không quá lo lắng, có hai người mình trông chừng, các nàng cùng lắm chỉ chịu chút đau khổ.
"Chu lão, trong lòng ngài hiểu rõ là tốt!"
Hai người đều hạ quyết tâm, chỉ cần Ôn Khâm Lâm và những người khác không bị t·h·i·ệ·t cánh t·ay t·h·i·ế·u chân, thì cứ coi như không thấy.
Còn về bách tính trong thành, thì có liên quan gì tới bọn họ chứ?
Sinh tử vốn là chuyện thường tình, bọn họ chỉ là người hộ đạo, không phải cứu thế chủ.
Lúc Ôn Khâm Lâm trở về, Lạc Tuyết đã vẽ xong trận đồ.
Ôn Khâm Lâm lắc đầu nói: "Hoàng Long cùng mấy đệ t·ử của hắn không có vấn đề gì, ngược lại là lấy được không ít vật liệu từ chỗ hắn."
Lâm Phong Miên cũng không quá ngạc nhiên, trước đó nàng đã c·ướ·p đoạt không ít vật liệu từ Hoàng Long chân nhân rồi.
"Ôn huynh, ngươi cầm lấy trận đồ cùng Trắc Yêu Thạch, áp giải Hoàng Long bọn họ đến phủ Thành Chủ, rồi hội hợp với các sư tỷ."
"Sau khi tới đó, trước tìm hiểu xem Triệu Nhã Tư có vấn đề gì không, nếu có vấn đề thì lập tức bắt nàng lại."
Ôn Khâm Lâm không ngờ hắn lại nghi ngờ Triệu Nhã Tư, nhưng ngay lập tức hiểu ra Triệu Nhã Tư đúng là có vấn đề rất lớn.
"Được, ta biết rồi."
Lâm Phong Miên tiếp tục căn dặn: "Các ngươi cứ vẽ trận văn trước trong thành, ta luyện chế xong trận bàn và trận kỳ rồi sẽ đến hội hợp với các ngươi!"
"Nhớ kỹ, không được xảy ra sai sót gì với Hoàng Long chân nhân!"
Ôn Khâm Lâm "ừ" một tiếng, nhìn Lâm Phong Miên tràn đầy tự tin thì chân thành nói: "Lâm huynh, cố lên."
Lâm Phong Miên gật đầu, Ôn Khâm Lâm và Chu Tiểu Bình áp giải Hoàng Long chân nhân cùng các đệ t·ử đến phủ Thành Chủ.
Chốc lát, trong phủ chỉ còn lại Lâm Phong Miên, Hạ Vân Khê và Trần Thanh Diễm.
Nhưng Lâm phủ đã có trận p·h·áp do Ôn Khâm Lâm bày ra, nên an toàn của ba người không có vấn đề.
Lâm Phong Miên nói với hai nữ: "Vân Khê, Trần sư tỷ, hai người cùng ta vào trong, chúng ta bắt đầu luyện chế trận bàn."
Ba người đi vào trong phòng, Lạc Tuyết kiểm s·o·á·t thân thể, bắt đầu phân công nhiệm vụ cho hai người, chỉ là những việc đơn giản như tinh luyện tài liệu.
Còn nàng thì vừa nuốt Hồi Linh Đan, vừa đem vật liệu đã tinh luyện bỏ vào Luyện Khí đỉnh, cho thêm nhiên liệu đặc biệt vào để bắt đầu luyện chế.
Nàng thành thạo bỏ các loại đồ vật vào đỉnh, kiểm s·o·á·t nhiệt độ ngọn lửa, khiến hai nữ vô cùng thán phục.
"Sư huynh, sao huynh ngay cả luyện khí cũng biết?" Hạ Vân Khê ngạc nhiên nói.
Lạc Tuyết chỉ có thể lúng túng nói: "Hiểu sơ sơ thôi."
Nàng tập tr·u·n·g tinh thần luyện chế trận kỳ, hai nữ cũng không tiện mở miệng làm phiền.
Lâm Phong Miên đang xem đến xuất thần, trong lòng không ngừng cổ vũ cho Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết nhắc nhở: "Ngươi nghiêm túc một chút đi, lát nữa trận bàn là đến lượt ngươi luyện chế đấy!"
Lâm Phong Miên "à" một tiếng nói: "Ta luyện chế sao?"
Lạc Tuyết đương nhiên nói: "Linh lực của ta có hạn, luyện chế mấy trận kỳ này thì còn được, luyện chế trận bàn là không đủ."
"Bây giờ ta không dùng được Tà Đế Quyết, người có thể dùng Tà Đế Quyết chỉ có ngươi, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho ngươi, ai bảo ngươi cứ đòi theo đến đây."
Lâm Phong Miên không khỏi có chút im lặng, là do thân thể của ta khỏe mạnh quá mà, sao lại thành lỗi của ta thế này.
"Nhưng ta có biết luyện khí đâu!"
Lạc Tuyết bình thản nói: "Việc luyện chế trận bàn này khá đơn giản thôi. Ngươi nhìn động tác của ta, nghe ta nói cái gì, thì cứ làm theo cái đó."
"Ngươi kiểm s·o·á·t tốt lửa, phản ứng đủ nhanh là được. Bây giờ chỉ có thể lấy ngựa c·h·ết làm ngựa s·ố·ng, t·í·nh m·ạ·n·g của người trong toàn thành đều giao cho ngươi đó."
Lâm Phong Miên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, tập tr·u·n·g tinh thần quan sát động tác của Lạc Tuyết, trong lòng đầy lo lắng.
Lạc Tuyết vừa luyện chế, vừa cẩn thận giảng giải cho hắn.
Vì hai người dùng chung một thân thể, Lâm Phong Miên có thể nhìn thấy sự vận chuyển linh lực của nàng cũng như những bí quyết luyện chế.
Đây không phải là dạy từng li từng tí, mà là dạy từ trong chính cơ thể, giúp Lâm Phong Miên thu được rất nhiều lợi ích.
Nửa canh giờ sau, từng cây trận kỳ màu vàng được Lạc Tuyết luyện chế thành công, tổng cộng mười sáu cây rơi vào tay nàng.
Lúc này, dù có Hồi Linh Đan, linh lực trong cơ thể nàng cũng đã cạn kiệt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng đặt trận kỳ xuống, trầm giọng nói: "Lâm Phong Miên, chuyện tiếp theo giao lại cho ngươi."
"Ngươi luyện bốn cây trận kỳ trước để làm quen tay, thực ra việc luyện chế này không hề khó, chỉ là cấp nhập môn thôi."
Lâm Phong Miên thầm kêu khổ, nhưng vẫn chỉ có thể gật đầu đồng ý, cố trấn định lại rồi bắt đầu luyện chế.
"Kiểm s·o·á·t tốt lửa, linh lực mạnh quá, phải ổn định linh lực lại, bỏ thương t·h·i·ê·n mộc vào, khắc họa trận văn."
Hắn từng bước một luyện chế theo chỉ dẫn của Lạc Tuyết, nhưng do phân tâm giữa chừng nên làm hỏng một nửa thành phẩm trận kỳ.
Trần Thanh Diễm và Hạ Vân Khê đều ngạc nhiên nhìn, suy cho cùng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lâm Phong Miên thất bại.
Lâm Phong Miên không khỏi tái mặt, Lạc Tuyết thì bình thản nói: "Lại tiếp tục!"
Hắn chỉ còn cách cắn răng tiếp tục luyện chế, lần này hắn tập tr·u·n·g tinh thần nên cuối cùng cũng luyện thành công một cây.
Sau khi có lần thành công đầu tiên, hắn rất nhanh luyện xong hai cây trận kỳ còn lại.
Lạc Tuyết hài lòng cười nói: "Không tệ, lần này thật ra chỉ cần mười tám cây trận kỳ, bây giờ dư một cây rồi."
Lâm Phong Miên không khỏi thở phào một hơi nói: "Thì ra còn dư, hù c·h·ế·t ta, thế trận bàn cần mấy phần vật liệu?"
"Mấy phần sao?"
Lạc Tuyết cười nói: "Một phần còn chưa chắc gom đủ đây này, ngươi chỉ được phép thành công, thất bại thì chúng ta phải tính đường chuồn thôi."
Nghe xong Lâm Phong Miên vô cùng hoảng sợ, lập tức cảm thấy áp lực như núi đè.
Lạc Tuyết gần như lạnh lùng nói: "Đừng cảm thấy ta tạo áp lực cho ngươi, ta luôn thấy có áp lực thì mới có động lực, chuẩn b·ị bắt đầu thôi!"
Lâm Phong Miên chỉ còn cách nói với Hạ Vân Khê: "Vân Khê, nàng qua đây!"
Hạ Vân Khê bước đến bên cạnh hắn, thấy hai tay hắn đều phải dùng nên đưa tay đặt lên sau lưng hắn.
Lâm Phong Miên hít sâu một hơi, bỏ ma thạch phụ là tài liệu chính để luyện trận bàn vào Luyện Khí đỉnh, bắt đầu hai lần tinh luyện.
Mấy khối ma thạch phụ trong tay hắn bắt đầu hóa lỏng, sau đó bắt đầu loại bỏ tạp chất, cuối cùng chậm rãi ngưng tụ thành một khối.
Linh lực của hắn rất nhanh đã chạm đáy, hắn lập tức vận chuyển Tà Đế Quyết, hấp thụ linh lực từ cơ thể Hạ Vân Khê.
Nhưng linh lực cần thiết cho việc luyện chế càng ngày càng nhiều, Lâm Phong Miên p·h·át hiện linh lực truyền qua hai tay của Hạ Vân Khê là không đủ.
"Vân Khê, linh lực không đủ, nàng tiếp xúc nhiều hơn với ta một chút!"
Hạ Vân Khê cũng p·h·át hiện ra điều này, mặt đỏ lên, trực tiếp ôm chầm lấy hắn từ sau lưng, cả người áp s·á·t vào người hắn.
Đây là chuyện nàng đã phát hiện ra trong lúc song tu với Lâm Phong Miên, khi cơ thể hai người tiếp xúc càng nhiều, càng sâu, thì việc trao đổi linh lực càng nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận