Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 530: Có chút ý tứ

U Diêu cười lạnh nói: "Dựa vào uy danh của điện hạ, đừng nói đến mỹ nhân, ngay cả bà lão chín mươi và bé gái ba tuổi cũng không dám đi ngang qua trước cửa ngài."
Lâm Phong Miên có chút cạn lời, cười ha ha nói: "À, đúng đúng đúng, vị lão thái trăm tuổi này nói có lý!"
U Diêu lập tức tức đến thương tổn cả người, lồng ngực không ngừng phập phồng, hận không thể xé xác tiểu tử đáng ghét này.
Lâm Phong Miên cười ha ha một tiếng, leo lên xe ngựa, vẫn không quên trêu ghẹo U Diêu: "Diêu Diêu, ngươi đừng tức giận, hỏng mất y phục có thể tạo tiện nghi cho kẻ khác đấy, hay là vào trong điện của ta để ta giúp ngươi thông khí nhé."
U Diêu cầm lấy roi quất mạnh vào con dị thú kéo xe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút, ai cho ngươi gọi ta Diêu Diêu?"
"Đương nhiên là gọi ngươi rồi, còn có thể là ai khác?"
...
Nhìn theo Lâm Phong Miên và nhóm người rời đi, Quân Vân Thường không biết từ khi nào xuất hiện ở phía xa đưa tay ngửi ngửi bàn tay nhỏ bé của mình.
Mình thật sơ ý, quên không kiểm soát khí tức xung quanh, suýt chút nữa bị một tên Trúc Cơ nhìn thấu.
Nàng nhẹ giọng lên tiếng: "Quân Vô Tà sao? Có chút ý tứ."
Mấy năm không gặp, tên Quân Vô Tà này lớn lên lại gần giống hệt Diệp công tử.
Nhưng mà vừa rồi thực sự chỉ là do mùi hương sao?
Nghĩ đến tình huống quỷ dị vừa rồi, nàng quỷ thần xui khiến đi theo, muốn nhìn xem tình huống phía sau thế nào.
Lần tuyển chọn này diễn ra ở quảng trường trong Thiên Trạch thành, lúc này trên khán đài không còn chỗ ngồi, người người nhốn nháo, có thể nói là vạn chúng chú mục.
Thiên Trạch vương triều mang ra không ít bảo vật để làm phần thưởng cho top mười lần này, thật lòng mà nói vẫn có chút hấp dẫn.
Phần thưởng cho vị trí thứ nhất là một thanh tiên khí hạ phẩm, thứ hai là pháp khí cực phẩm, thứ ba là pháp khí thượng phẩm,....
Ngoài ra, ba vị trí đầu tiên còn được tặng thêm Hóa Anh Đan cực phẩm, từ vị trí thứ bảy đến thứ mười nhận Hóa Anh Đan thượng phẩm.
Điều này đối với những công tử thế gia như Lâm Phong Miên không có gì hấp dẫn, nhưng đối với đệ tử Thiên Trạch bình thường mà nói, đây lại là cực kỳ mê người.
Đến quảng trường, Lâm Phong Miên thông qua lối đi dành cho đệ tử để tiến vào bên trong quảng trường, còn U Diêu và hai người chỉ có thể đợi trên khán đài.
Phía trên quảng trường lúc này lác đác đứng hơn sáu mươi người, mỗi người hai ba người tụ tập thành nhóm, lại có người thì kết thành một đội.
Sự xuất hiện của Lâm Phong Miên khiến bầu không khí trong trường trở nên lạnh lẽo hẳn đi, nhưng lại không có một ai tiến lên chào hỏi.
Điều này khiến cho Lâm Phong Miên đang đau đầu không biết đối phó với đám người này như thế nào bỗng chốc nhẹ cả người, rồi sau đó cảm thán nhân duyên của Quân Vô Tà quá kém cỏi.
Tên gia hỏa này dù tốt dù xấu gì cũng là một vương tử, sao có thể bị ghét đến mức như vậy?
Hắn không hề biết rằng nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc này là do nhân phẩm của Quân Vô Tà quá kém.
Quân Vô Tà ngang ngược, tính tình cổ quái, ức hiếp nam, phách lối với nữ, thêm vào đó Đinh Bác Nam và những người thuộc phe Vân Tránh không ngừng nói xấu hắn, thì quan hệ của hắn có tốt mới là lạ.
Những đệ tử xuất thân hàn môn không muốn giao thiệp với hắn, cho dù có người muốn đến gần, Quân Vô Tà lại không thèm để mắt tới.
Giới quý tộc lại kiêng kị Quân Vân Tránh, vì vậy mà hắn không được ai ưa thích, và cũng xuất hiện tình huống khó xử của Lâm Phong Miên lúc này.
Lâm Phong Miên có thể không cần giao tiếp, cũng cảm thấy vui vẻ thanh nhàn, sau đó liếc mắt liền thấy Trần Thanh Diễm như hạc giữa bầy gà.
Trần Thanh Diễm che mặt bằng khăn, ôm một thanh trường kiếm màu lam, trong đám người toát ra vẻ hơn người.
Sau khi nàng không còn che giấu nữa, cái dáng người nóng bỏng mà khoa trương kia khiến cho bộ đồ đệ tử bình thường cũng đều toát lên một cảm giác không bình thường.
Lúc này quanh thân Trần Thanh Diễm có không ít nữ đệ tử, đều chúc mừng nàng, nàng được ví như chúng tinh phủng nguyệt.
Nàng lịch sự giao tiếp, nhưng thật ra lại không nhớ rõ mấy người nữ đệ tử này cho lắm.
May mà Trần Triều Nhan ban đầu cũng là loại tính cách lạnh lùng này, cộng thêm việc bế quan một thời gian dài, mới không khiến người ta nghi ngờ nhiều.
Trong trường, người nổi bật như hạc giữa bầy gà giống như bọn họ còn có hai người khác, hai người này cũng là những hạt giống hàng đầu của cuộc thi lần này.
Một người là thanh niên nam tử khôi ngô, cường tráng, tay cầm trường đao, trông có vẻ người sống chớ có đến gần.
La Kim Phong, một trong những thiên tài của Thiên Trạch vương điện, tính cách quái gở, ngạo mạn bất cần, tu vi Kim Đan nhị tầng.
Hắn xuất thân nghèo khó, không phải công tử thế gia, nghe nói chỉ là con trai của một thợ săn, cha mẹ đều là người bình thường.
Nhưng lại dựa vào thiên phú xuất chúng, xông ra một con đường lớn, khiến tài nguyên phải nghiêng về mình, có thể thấy được thiên phú cùng nghị lực của hắn.
Hắn có trực giác của dã thú, đao pháp lại càng hung tợn vô cùng, động thủ chiêu nào cũng muốn lấy mạng người, có danh xưng Liều mạng Tam Lang.
Người được kỳ vọng sẽ đoạt giải nhất lần này là hắn.
Tuy rằng hắn có vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng Lâm Phong Miên lại phát hiện hắn bất ngờ nhìn về phía Trần Thanh Diễm, có vẻ như cảm thấy rất hứng thú với Trần Thanh Diễm.
Lâm Phong Miên cũng không khỏi cảm thán giá trị mị lực của Trần Thanh Diễm thật là cao, không hổ là người phụ nữ có khả năng hấp dẫn được hắn.
Một người khác được xem là ứng cử viên hàng đầu là một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này đang cầm đan dược ăn như kẹo.
Diệp Oánh Oánh, con gái của một tiểu thế gia ở Thiên Trạch vương triều, hỏa hệ thiên linh căn, tu vi Kim Đan tam tầng.
Nàng có vóc dáng nhỏ bé, chắc chỉ đến ngực của Lâm Phong Miên, nếu không phải xung quanh nàng trống không, Lâm Phong Miên còn thật sự không nhìn thấy nàng.
Người khác là hạc giữa bầy gà, còn nàng thì là gà đứng giữa bầy hạc, cũng rất dễ thấy.
Diệp Oánh Oánh có vóc người nhỏ, lớn lên cũng ngọt ngào đáng yêu.
Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to ngơ ngác, khi cười thì lộ ra răng nanh nhỏ, trông rất đáng yêu.
Nàng mặc váy đỏ, búi hai bím tóc ngựa hoạt bát, cộng thêm động tác ăn kẹo giống như đứa trẻ, trông qua y hệt một đứa nhóc con.
Điểm duy nhất không phù hợp với vẻ ngoài ngọt ngào của nàng có lẽ chính là bộ ngực có thể so sánh với phụ nữ, quả là tiêu chuẩn đồng nhan cự nhũ.
Tướng mạo này kết hợp với dáng người đó, rất dễ dàng kích thích ý muốn bảo vệ cùng lòng ham muốn chiếm hữu của một số nam tử có sở thích kỳ lạ.
Nhưng nhìn Diệp Oánh Oánh ngây thơ vô tư như vậy mà xung quanh nàng lại chẳng có một ai, căn bản không ai dám đến gần nàng.
Không chỉ vì nàng tu vi Kim Đan tam tầng, mà còn bởi vì người phụ nữ này đi một con đường hoàn toàn mới.
Vạn Tượng Luyện Thể Đạo!
Luyện đan, luyện khí, trận pháp, luyện thể, nàng cái gì cũng biết, còn cái gì cũng tinh thông.
Chỉ riêng sức mạnh và độ bền của nhục thân, toàn bộ Thiên Trạch vương điện không ai sánh được, ngay cả La Kim Phong cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mà Diệp Oánh Oánh luyện đan phần lớn là độc đan, càng biến đan dược thành pháp bảo một lần dùng.
Đan dược nàng ném ra không chỉ nổ tung, kịch độc bên trong còn mang đủ loại thuộc tính tấn công khác nhau.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc kích phát tình dục, ảo giác, mù, toàn thân hư thối, xì hơi liên tục…
Điều quan trọng là không có thuốc giải, điều này khiến cho những kẻ có ý đồ với nàng đều chịu không ít đau khổ, trong đó bao gồm cả Quân Vô Tà trước đây.
Ở Thiên Trạch vương điện, Diệp Oánh Oánh là nhân vật Quỷ Kiến Sầu, ngoại hiệu được người ta gọi là Tuyệt Mệnh Độc Sư!
Lâm Phong Miên đang đánh giá xung quanh thì có người không sợ chết chủ động tìm đến cửa.
Đinh Bác Nam thấy U Diêu không ở bên cạnh Lâm Phong Miên, liền dẫn theo mấy tên đệ tử cao to đi đến.
Lúc này hắn có người hộ tống, khác hoàn toàn với Lâm Phong Miên cô đơn lẻ loi.
Khoảng thời gian này hắn lôi kéo được không ít người, chuẩn bị trong cuộc thi cho Lâm Phong Miên một bài học.
"Vô Tà biểu đệ, ta còn tưởng rằng ngươi sợ đến không dám đến chứ!"
Lâm Phong Miên cười nhạt một tiếng nói: "Sao lại thế được? Biểu ca, nhanh vậy mà thương đã lành rồi?"
Hắn liếc xuống phía dưới, nghiền ngẫm nói: "Ta ra tay càng mạnh thì mới không làm thương cái…bản à?"
Sắc mặt Đinh Bác Nam lập tức tái mét, cảm giác hạ thể phát lạnh, cũng lười đôi co với hắn.
"Lần trước nếu không phải ả đàn bà kia, ngươi có thể động vào được một sợi tóc của ta không? Ngươi đừng để ta chạm vào ngươi!"
Theo hắn thì việc Lâm Phong Miên vừa rồi lên mặt cũng là nhờ có U Diêu, rời U Diêu ra, hắn có là gì đâu chứ!
Lâm Phong Miên cười hắc hắc nói: "Thực ra ta lại rất muốn chạm vào ngươi, lại đánh cho ngươi một trận đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận