Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 424: Tông chủ, ngươi đừng như vậy!

Chương 424: Tông chủ, ngươi đừng như vậy! Lâm Phong Miên phát hiện Thượng Quan Quỳnh không thích hợp, liền vội vàng đi đến bên cạnh nàng. "Tông chủ, ngươi sao vậy rồi? Chẳng lẽ Tử Hồn Chú lại muốn phát tác?" Thượng Quan Quỳnh nói mê man như người bình thường: "Cho ta..." Lâm Phong Miên không nhịn được tiến lại gần hỏi: "Cái gì?" Thượng Quan Quỳnh không biết lấy sức lực đâu ra, hai tay ôm lấy cổ hắn. Nàng hơi nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng hôn lên môi hắn, vẻ đói khát khó nhịn. Lâm Phong Miên nào nghĩ tới người phụ nữ bị bệnh điên này thế mà đột nhiên có tình thú với mình, có chút trở tay không kịp. Hai người đứng trong suối nước nóng, hơi nước lượn lờ, giống như tình nhân đang quấn quýt lấy nhau. Động tác của Thượng Quan Quỳnh dị thường thô ráp, chỉ bản năng ôm lấy Lâm Phong Miên gặm, ra sức đòi lấy. Lâm Phong Miên cũng phát hiện điều này, bàn tay lớn không chút khách khí leo trèo, thăm dò chỗ kín. Kết quả tay hắn vừa tìm tòi, Thượng Quan Quỳnh giống như bị điện giật, cả người căng ra, ôm lấy Lâm Phong Miên run rẩy không thôi. Lâm Phong Miên chỉ cảm thấy một dòng nước chảy ra, cọ rửa trong tay, có chút không hiểu. Nhạy cảm như vậy sao? Một lát sau, Thượng Quan Quỳnh phát ra tiếng thở dốc mê người, phảng phất hết sạch sức lực, hai tay buông ra vô lực trượt xuống. Lâm Phong Miên luống cuống tay chân bị nàng kéo xuống nước, nước suối nóng ấm từ bốn phương tám hướng đổ tới. Hắn vội chống đỡ, ôm lấy Thượng Quan Quỳnh yếu ớt đứng lên, khẩn trương nhìn nàng. "Tông chủ, ngươi không sao chứ?" Thượng Quan Quỳnh mặt đỏ đến mức muốn rỉ máu, bị sặc mấy ngụm nước, ho kịch liệt. Dục vọng dồn nén đã lâu được giải tỏa, thêm cả việc bị rơi xuống nước kích thích, nàng rốt cuộc tỉnh táo lại. Nhưng nghĩ đến việc mình mất mặt như vậy trước mặt gã này, nàng liền có chút muốn giết người diệt khẩu. Sao chỉ bị tên gia hỏa này chạm vào một chút, liền hoàn toàn đầu hàng rồi? Cũng may đã bình tĩnh lại, nếu không chút nữa là đã mất kiểm soát rồi. Lâm Phong Miên nhìn Thượng Quan Quỳnh kiều diễm vô cùng, có chút xung động muốn đặt nàng lên thành trì, vén váy nàng lên. Thượng Quan Quỳnh nửa muốn cự tuyệt nửa muốn đón nhận, lại thở dốc nhắc nhở: "Lâm Phong Miên, ta hiện tại có thể không khống chế được bản thân. Tin không tin ta sẽ hút khô ngươi theo bản năng?" Nàng không hề đùa, tình huống vừa rồi cho nàng biết, chính mình thực sự không khống chế được mình. Rõ ràng có thể kiềm chế trước mặt người đàn ông khác, nhưng mà người của tên này dường như có lực hút kỳ quái. Lâm Phong Miên đã nhấc một bên đùi ngọc tròn trịa của nàng thì đứng hình, thầm mắng một tiếng thao! Hắn đặt Thượng Quan Quỳnh lên thành trì rồi tiện thể chiếm chút tiện nghi, trêu chọc khiến Thượng Quan Quỳnh dục hỏa đốt người, suýt nữa lại đầu hàng. Lâm Phong Miên thực sự không dám đánh cược, chỉ có thể oán hận thu tay. Lần sau đợi ngươi khôi phục, thiếu gia lại thu thập ngươi! Hắn nhỏ giọng hỏi: "Tông chủ, ta ôm ngươi lên nhé?" "Giúp ta rửa đi." Thượng Quan Quỳnh nằm ngửa trên thành trì, quay mặt đi, nhỏ giọng nói. Dù sao nên làm không nên làm cũng đã làm gần hết, cũng chẳng kém việc này. Nàng chơi xấu! Lâm Phong Miên ồ một tiếng, nuốt nước bọt, lại vẫn đưa tay dịu dàng giúp nàng lau, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Thượng Quan Quỳnh cũng không nhịn được phát ra từng tiếng thở dốc, gò má đỏ ửng, ánh mắt mê ly. Lâm Phong Miên dở khóc dở cười nói: "Tông chủ, ngươi đừng như vậy, ta thật muốn không khống chế được mình." Thượng Quan Quỳnh có chút đắc ý cười, lườm hắn một cái. "Vậy thì liên quan gì đến ta, ngươi không sợ chết thì cứ việc." Lâm Phong Miên hung hăng nhéo lên người nàng, vẫn lo sợ nàng hút khô, không dám mạo hiểm như vậy. Tuy chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Nhưng mà Lâm Phong Miên không thành quỷ cũng đã rất phong lưu rồi! Không biết qua bao lâu, Lâm Phong Miên đã chịu đủ dày vò ôm lấy Thượng Quan Quỳnh cũng mệt mỏi lên bờ. Hắn dùng Thiên Huyễn quyết dịch dung thành đệ tử Thiên Quỷ môn, đồng thời đổi cho Thượng Quan Quỳnh bộ đồ của đệ tử Thiên Quỷ môn. Cũng may Thiên Quỷ môn cũng có nữ đệ tử, nếu không Lâm Phong Miên còn không biết tìm đâu ra đồ che hai tảng bạch ngọc trước ngực kia. Trong quá trình này, Thượng Quan Quỳnh tùy ý hắn sắp đặt, không nổi giận hoặc là dụ dỗ hắn, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Sau hai canh giờ, Lâm Phong Miên khôi phục được chút ít linh lực gánh Thượng Quan Quỳnh tiếp tục bay về phía Hợp Hoan Tông. Trên đường hắn bôi một chút máu động vật lên người Thượng Quan Quỳnh, ngụy trang cho nàng bị thương nặng. "Hỗn đản, đã muốn bôi máu lên người ta rồi còn bắt ta tắm làm gì?" Thượng Quan Quỳnh không nhịn được mắng. Lâm Phong Miên hùng hồn biện giải: "Tuy sớm muộn cũng đói, nhưng cũng không thể không ăn cơm đúng không?" Thượng Quan Quỳnh bị hắn ngụy biện đến mức không phản bác được, chỉ có thể yếu ớt bấm vào lưng hắn. Ngày hôm sau giữa trưa, trận địa của Thiên Quỷ môn. Tống Viễn Kình nhìn Kim Nhận đang kinh sợ trước mắt, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói Tào sư đệ là đuổi theo tên tiểu tử của Hợp Hoan Tông kia đi?" Kim Nhận liên tục gật đầu: "Đúng vậy, sư tôn hỏi ta lấy ấn nguyên truy hồn trên người tên tiểu tử kia để truy sát hắn." Sắc mặt Tống Viễn Kình không được tốt, bởi vì hắn vừa nhận được tin báo của trưởng lão ở lại Thiên Quỷ Môn. Hồn đăng của Tào Chính Du đã tắt! Đây là trưởng lão Xuất Khiếu đầu tiên của Thiên Quỷ môn chết đi, việc này không hề đơn giản! Nhưng mà, đuổi giết một tiểu tử Trúc Cơ kỳ, sao có thể bị phản sát? Hơn nữa, tính cách Tào Chính Du hắn quá rõ. Lão già này không có lợi thì không làm, sẽ vì một mối thù giết con mà chạy xa như vậy sao? Chuyện này chỗ nào cũng thấy quỷ dị, tên tiểu tử kia có vấn đề! "Ngươi đem sự tình từ đầu đến cuối nói tỉ mỉ cho ta một lần!" Kim Nhận có chút khó xử, Tống Viễn Kình lạnh lùng nói: "Tào sư đệ đã chết, Kim Nhận, ngươi hiểu điều này có nghĩa gì chứ!" Kim Nhận lập tức sợ tới mức run rẩy, không dám giấu diếm gì mà kể lại hết một lượt, rồi lấy ra một phần ấn nguyên truy hồn. Hắn nịnh nọt cười nói: "Đây là ấn nguyên trên người tên tiểu tử kia! Đệ tử về sau sẽ tuân theo tông chủ như sấm sét sai đâu đánh đó!" Tống Viễn Kình hài lòng gật đầu, đột nhiên đặt tay lên đầu hắn, linh lực mênh mông tràn vào. Kim Nhận liền kêu thảm cũng không phát ra được một tiếng, liền yếu ớt ngã xuống, chỉ còn lại một bộ xác không. Tống Viễn Kình nhìn hồn quang trong tay, cười lạnh: "Đồ hai mang, chết không có gì đáng tiếc!" Kim Nhận lần này có thể lén lưu lại ấn nguyên, lần sau không chừng đã có thể bán đứng hắn. Tào Chính Du chết rồi, hắn cũng không cần nể mặt lão ta nữa, trực tiếp giết là xong. Tống Viễn Kình nhắm mắt lại thi pháp với ấn nguyên trong tay, chớp mắt sắc mặt biến đổi, mở mắt. Dựa vào âm hồn chỉ dẫn từ nơi sâu xa, hắn "nhìn" thấy vị trí của Lâm Phong Miên, và cả người hắn đang cõng. Tên tiểu tử này thế mà đã về đến gần Hợp Hoan Tông, lập tức muốn trở về Hợp Hoan Tông rồi! Tống Viễn Kình hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Hợp Hoan Tông, đồng thời gửi tin cho toàn bộ đệ tử Thiên Quỷ Môn. Bên kia, Lâm Phong Miên đột nhiên cảm thấy như bị người rình trộm, không khỏi nhìn ngang ngó dọc. Một lát sau, lệnh bài Thiên Quỷ môn bên hông hắn đột nhiên phát sáng lên, hóa ra là tin báo tập thể của Thiên Quỷ môn. Hắn tò mò cầm lên xem, chớp mắt sắc mặt đại biến. Lệnh bài là một mệnh lệnh khẩn cấp, ra lệnh cho tất cả đệ tử Thiên Quỷ môn bắt sống hai người phía dưới, thưởng một kiện pháp khí thượng phẩm. Bên dưới còn đưa ra miêu tả tỉ mỉ đặc điểm của hai người, ngay cả vết sẹo trên mặt sau khi Lâm Phong Miên dịch dung cũng được miêu tả. Trên bản đồ đi kèm, một chấm đỏ tươi đánh dấu rõ vị trí của hai người Lâm Phong Miên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận