Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 199: Lạc Tuyết, ngươi bây giờ mấy tuổi rồi?

Chương 199: Lạc Tuyết, ngươi bây giờ mấy tuổi rồi?Nhìn vào hàn quang lạnh lẽo của Trấn Uyên, Lâm Phong Miên liền giơ tay đầu hàng nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói, ta sai rồi." "Thực ra là thành ra như vậy, ở đằng kia có một Thiên Trạch vương triều, thập tam hoàng tử của bọn họ có dáng dấp giống ta như đúc..." Hắn kể lại sự tình một cách êm tai, bao gồm cả chuyện mình cùng Hợp Hoan tông ước định, nghe đến đây Lạc Tuyết không khỏi lộ vẻ khó tin. "Thiên Trạch vương triều, bên ta lại chưa từng nghe nói đến vương triều này, nhưng mà theo ngươi nói thì hắn hẳn là nằm trong lãnh thổ của Quân Viêm hoàng triều hiện tại." Lâm Phong Miên lẩm bẩm nói, "Vậy hai nơi này có khi nào có liên quan gì không?" "Không biết rõ." Lạc Tuyết lắc đầu, có chút nghi ngờ hỏi: "Có dáng dấp giống ngươi như đúc, chuyện này có phải là trùng hợp không?" Nàng cũng nghĩ giống Lâm Phong Miên, chuyện này liệu có liên quan gì đến chuyện của hai người họ ngàn năm trước không? Lâm Phong Miên cười khổ nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà hiện tại tin tức còn hạn chế, ta cũng không có tin tức hữu ích, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi." Lạc Tuyết cũng nhịn không được bật cười, hai người họ lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng không thể tác động đến dung mạo của hoàng tử Thiên Trạch vương triều ở ngàn năm sau được a? Nàng không nghĩ nhiều nữa, ngược lại hỏi: "Lâm Phong Miên, ngươi thật sự muốn đi giả mạo cái hoàng tử này sao?" Lâm Phong Miên thở dài nói: "Ta không có lựa chọn, một khi thành công, ta cũng sẽ có lá bài thương lượng với Hợp Hoan tông." "Nhưng mà từ đó ngươi sẽ có cùng chung vinh nhục với Hợp Hoan tông, ngươi có nghĩ tới không?" Lạc Tuyết hỏi. Lâm Phong Miên cười nói: "Nghĩ rồi chứ, nhưng mà ta là cá nằm trên thớt, ta có thể làm sao?" "Hợp Hoan tông thì cứ Hợp Hoan tông đi, dù sao đến lúc đó thanh danh thối nát là Quân Vô Tà, không phải ta Lâm Phong Miên." Lạc Tuyết ừ một tiếng, trải qua ngàn năm thời gian, nàng có thể giúp được cho Lâm Phong Miên không nhiều. "Ngươi nghĩ rõ rồi thì tốt, chỉ sợ kế hoạch của Hợp Hoan tông không chu toàn, một khi bại lộ thì các ngươi đều sẽ gặp tai họa ngập đầu." Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Ta hiểu, nhưng mà Hợp Hoan tông còn mạo hiểm lớn hơn cả ta, ta tin là nếu không có nắm chắc tuyệt đối thì các nàng sẽ không mạo hiểm như vậy." Lạc Tuyết trầm tư suy nghĩ nói: "Rốt cuộc thì Hợp Hoan tông có biện pháp nào để giải quyết huyết mạch chi lực, điều này cũng khiến ta rất hiếu kì." Suy cho cùng có thể cải biến huyết mạch của một người, đây tuyệt đối là chuyện động trời, một khi truyền ra sẽ tạo thành sóng gió lớn. Lâm Phong Miên giang tay ra nói: "Ta bây giờ chỉ mới là hợp tác sơ cấp, các nàng cũng không muốn nói cho ta biết loại bí mật này." "Chẳng lẽ là thiên địa yêu?" Lạc Tuyết đột nhiên mắt sáng lên, rồi lại phối hợp lắc đầu nói: "Không thể nào, Yêu tộc này đã sớm diệt vong hơn ngàn năm rồi." Lâm Phong Miên kinh ngạc nói: "Thiên địa yêu là cái gì?" Lạc Tuyết giải thích: "Thiên địa yêu là một chủng thượng cổ yêu tộc, địa yêu bình thường có thể điều khiển sức mạnh của nước, còn thiên địa yêu là hoàng tộc trong địa yêu." "Bọn họ có thể điều khiển tinh huyết trong cơ thể người, thậm chí có thể tiến hành cấy máu đổi tủy, đề thăng độ tinh khiết của huyết mạch, có thể nói là được trời ưu ái." "Người không có tội, của quý có tội, thiên địa yêu bị các thế lực lớn bắt giữ và nuôi nhốt, dẫn đến không thể sinh sôi nảy nở bình thường, độ tinh khiết của huyết mạch ngày càng giảm sút." "Về sau, chủng tộc này liền biến mất trong dòng chảy lịch sử, ta cũng chỉ biết được khi đọc cổ tịch." Lâm Phong Miên âm thầm tặc lưỡi, yêu tộc này quả là không thể tưởng tượng. Việc bọn chúng diệt vong không chỉ vì huyết mạch không thuần, xác suất cao là do các thế lực khắp nơi chung tay nhau diệt trừ. Suy cho cùng, ai lại có thể chấp nhận để người khác đoạt đi huyết mạch của mình chứ. Nhưng như lời Lạc Tuyết, thiên địa yêu đã diệt tuyệt không biết bao nhiêu năm rồi. Hợp Hoan tông không thể nào tìm được chứ? Lạc Tuyết cũng không nghĩ nhiều, hỏi Lâm Phong Miên: "Lần này ngươi trở về, có tìm được tin tức hữu ích nào không?" Lâm Phong Miên lắc đầu nói: "Không có, ta đã tra rất nhiều tư liệu, nhưng hình như Quỳnh Hoa phái đã bị người ta xóa sổ, không tìm thấy bất kỳ ghi chép nào." Lạc Tuyết suy nghĩ rồi hỏi: "Xem ra là có kẻ nào đó ra tay xóa sổ Quỳnh Hoa, việc này chắc chắn có liên quan đến Chí Tôn." Lâm Phong Miên ừ một tiếng nói: "Lần sau ta sẽ lục lại một lượt thư tịch, biết đâu sẽ có thu hoạch không ngờ tới." Lạc Tuyết hỏi: "Vậy ngươi có tra về lịch sử của Bắc Minh trong khoảng thời gian này không?" Lâm Phong Miên xấu hổ cười nói: "Ta bận tra chuyện của ngươi, quên mất không xem." Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói: "Thôi vậy, nếu như ngươi biết được lịch sử diễn tiến thì có lẽ chúng ta sẽ chiếm được tiên cơ đấy." Lâm Phong Miên giang tay ra nói: "Lần sau đi." Lạc Tuyết không ý kiến, còn ánh mắt Lâm Phong Miên có chút né tránh. Thực ra hắn không phải quên mất, mà là không dám nhìn. Hắn sợ mình biết rõ kết quả, sẽ ảnh hưởng đến quyết định của mình. Hắn không sợ chính mình sửa lịch sử, chỉ sợ khi nhìn lịch sử, lại phát hiện mình vẫn đang ở trong đó. Cái cảm giác biết rõ mọi chuyện sẽ xảy ra, nhưng lại không thể thay đổi gì, sẽ trực tiếp đả kích niềm tin vào tương lai mà hắn cùng Lạc Tuyết có thể thay đổi được. Lâm Phong Miên chuyển chủ đề: "Tình hình của ngươi thế nào?" Lạc Tuyết một tay chống cằm, bất đắc dĩ nói: "Trong ba ngày qua ta đã thoát khỏi những kẻ đó rồi, hiện tại đang ở trong một thành nhỏ để làm đan dược." "Nhưng ba ngày trôi qua, cũng chỉ tạo ra được một viên cực phẩm Hóa Anh Đan, lần đầu tiên phát hiện loại đan dược này khó làm đến vậy." Nhìn bộ dạng bĩu môi bất mãn của nàng, Lâm Phong Miên nhịn không được cười, phát hiện nàng ở trước mặt mình ngày càng không còn vẻ kiêu ngạo. Nếu không nói ra thì ai có thể coi nữ tử có cảm giác thiếu nữ này là một kiếm thánh tiềm năng chứ? "Lạc Tuyết, ngươi bây giờ mấy tuổi rồi?" Lâm Phong Miên hỏi. "Ngươi hỏi cái này làm gì?" Lạc Tuyết bất mãn nhìn hắn, ra vẻ phòng bị. "Tò mò, chỉ là tò mò thôi!" Lâm Phong Miên cười nói. "Ta không nói cho ngươi đâu!" Lạc Tuyết không thèm để ý đến hắn, nghiêm giọng nói: "Được rồi, dù sao cũng không ra ngoài được, ngươi mau luyện kiếm đi!" Lâm Phong Miên bị nàng thúc giục đi luyện kiếm thuật, cuối cùng Lạc Tuyết cũng cảm nhận được niềm vui khi làm sư tôn. Chẳng trách sư tôn chưa từng thấy ta đi luyện kiếm, hi hi, cảm giác này không tồi đấy chứ. Không biết đã trôi qua bao lâu, không gian màu đen sụp đổ, hai người đồng thời nắm chặt Trấn Uyên, biến mất khỏi không gian này. Lâm Phong Miên mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, trong phòng có trận pháp lưu chuyển. "Đây là Lạc Tân thành, quốc đô của một tiểu quốc thuộc Quân Viêm hoàng triều, khá an toàn." Lạc Tuyết giải thích. "Ừm, vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Lâm Phong Miên hỏi. "Trước hết phải dịch dung, sau đó thử vận may trong thành, nhưng có điều đan dược e là sẽ không dễ kiếm được đâu." Lạc Tuyết có chút lo lắng nói. Một lát sau, Lạc Tuyết lại biến thành dáng vẻ của Lâm Phong Miên bước ra khỏi khách sạn, đi dạo trong thành. Nhưng đến khi màn đêm buông xuống, hai người chán nản lại tìm khách sạn tá túc, còn Ly Hồn Đan vẫn không tìm được. Trong cả ngày hôm đó, Lạc Tuyết chạy khắp cả thành, cũng chỉ tìm được chút ít Ly Hồn Đan hạ phẩm. "Ly Hồn Đan hạ phẩm cũng dùng được mà? Có cần thiết phải kén chọn như vậy không?" Lâm Phong Miên không mấy để ý nói. Lạc Tuyết lắc đầu nói: "Không được! Ngươi không biết đấy thôi, Ly Hồn Đan phẩm cấp thấp không chỉ có tỷ lệ thành công thấp, mà còn dễ dàng để lại độc tố trong cơ thể." "Ví như Hóa Anh Đan này, nếu ngươi dùng cực phẩm Hóa Anh Đan và dùng hàng kém phẩm để Kết Anh, cuối cùng phẩm chất Nguyên Anh sẽ không giống nhau." "Có lẽ ban đầu nhìn không có gì khác biệt, nhưng khi tu vi càng tăng lên, sự chênh lệch với những người khác sẽ càng ngày càng lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận