Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 304: Biết ừm đồ bảo

Theo Quân Phong Nhã chậm rãi đến gần, giống như có mãnh thú Hồng Hoang tiến đến, một cổ huyết khí đập thẳng vào mặt.
Quân Vân Thường nhìn Quân Phong Nhã người dính đầy máu, yếu ớt nói: "Phong Nhã tỷ?"
Quân Phong Nhã lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, khiến nàng sợ hãi rụt cổ, vô thức xích lại gần Lâm Phong Miên.
Thật đáng sợ! Phong Nhã tỷ, chẳng lẽ còn muốn giết cả mình sao?
Lâm Phong Miên nhìn Quân Vân Thường như chim cút, cùng Quân Phong Nhã lãnh diễm thanh tuyệt, giết chóc quyết đoán, không khỏi cảm thán, rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ.
Hắn cũng cuối cùng hiểu ra tính toán của Quân Phong Nhã, thảo nào nàng muốn mình cuối tháng dẫn nàng đi là được.
Rốt cuộc, Quân Tử Chân, Quân Ngọc Đường bị loại, người thừa kế hoàng vị chỉ còn lại ba người. Dù là có thêm Quân Vân Thường, nàng cũng không cần phải xoắn xuýt người nào tranh giành suất vào thành trước.
Đây chính là khí phách cùng quả quyết của nữ hoàng Phượng Dao tương lai sao?
Người phụ nữ này thật điên rồ!
Nhìn Quân Phong Nhã, Lâm Phong Miên phảng phất thấy một con giao long đang trong quá trình lột xác, hóa giao thành long.
Thủ hạ của Quân Ngọc Đường vội la lên: "Phong Nhã công chúa, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại đi!"
"Điện hạ Phong Nhã, người đã sai rồi, không thể sai thêm nữa!"
Bọn chúng muốn cứu Quân Ngọc Đường, nhưng bị Lâm Phong Miên dùng ánh mắt cảnh cáo, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Quân Phong Nhã kéo theo thanh kiếm đẫm máu, bước đến trước mặt Quân Ngọc Đường, đột nhiên mỉm cười:
"Thất ca, chắc đại ca cô đơn lắm, hay là để tiểu muội đưa đệ xuống đó bầu bạn với huynh ấy?"
Quân Ngọc Đường sợ hãi đến mức không đứng vững, toàn bộ nhờ Lâm Phong Miên đỡ mới không ngã bệt xuống đất.
Hắn run rẩy, nói năng lộn xộn: "Cửu muội, muội đừng giết ta, đừng giết ta! Ta không tranh! Ta không tranh!"
Một mùi khai nồng xộc lên, Lâm Phong Miên ghét bỏ vứt hắn ra, nhìn hắn đũng quần ướt sũng một mảng.
Đường đường tu sĩ Hợp Thể cảnh, vậy mà sợ đến tè ra quần.
Quân Phong Nhã nhìn Quân Ngọc Đường khóc lóc thảm thiết, không còn dáng vẻ phong độ trước đó, thoáng hiện lên vẻ chán ghét:
"Thật là đồ vô dụng, thất vọng vì là dòng dõi Quân gia."
Quân Ngọc Đường liên tục gật đầu nói: "Phải, phải, ta không xứng, cửu muội, muội đừng giết ta."
Quân Phong Nhã dùng trường kiếm kê lên đầu hắn, lạnh lùng nói: "Phát thề, vĩnh viễn không về Quân Lâm, không đối địch với ta. Nếu không, ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ."
Quân Ngọc Đường lập tức như được đại xá, run lẩy bẩy giơ tay lên, dù lời thề lắp bắp nhưng vẫn nói cực nhanh.
Quân Phong Nhã hài lòng cười một tiếng, sau đó chậm rãi đảo mắt qua đám người trong sân, lạnh giọng nói:
"Quân Tử Chân đã chết, Quân Ngọc Đường là phế vật!"
"Nay ta được Diệp công tử tương trợ, thiên mệnh ở ta, các ngươi nếu thức thời, hãy bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta có thể bỏ qua chuyện cũ!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi nhìn về phía Lâm Phong Miên, cuối cùng có không ít người dao động, sau đó quỳ xuống lạy:
"Bái kiến Phong Nhã điện hạ, chúng ta nguyện vì điện hạ hiệu lực, mong điện hạ thu nhận!"
Không ít Cỏ Đầu Tường còn lại cũng theo đó quỳ lạy, số người quỳ chiếm một nửa số tu sĩ Hợp Thể cảnh.
Quân Phong Nhã không khỏi cười ngạo nghễ: "Các ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, sau này ta vinh đăng hoàng vị, nhất định sẽ tính cho các ngươi một phần tòng long chi công."
Các tu sĩ Hợp Thể kia vô cùng mừng rỡ, sau đó đồng thanh nói: "Tạ điện hạ!"
Quân Phong Nhã nhìn những người trung thành của Quân Tử Chân, những tu sĩ Hợp Thể cảnh không chịu quy thuận, cảnh giác nhìn nàng.
"Dù các ngươi không muốn quy hàng, nhưng niệm tình các ngươi một lòng trung thành, ta cũng không làm khó các ngươi."
"Lập thệ không tham gia tranh đoạt ngôi vị, đem thi thể của hoàng huynh ta đưa về Quân Lâm, ta tha cho các ngươi một mạng."
Những người kia nghe vậy phức tạp nhìn nàng một cái, đáp ứng rồi, vội vàng thu thi thể Quân Tử Chân rồi rời đi.
Thủ hạ còn lại của Quân Ngọc Đường nhìn hắn, hắn lại nhìn Quân Phong Nhã, thấp thỏm nói: "Cửu muội?"
Quân Phong Nhã vung kiếm quét qua mặt hắn, hất văng hắn ra, lạnh nhạt nói: "Cút!"
Quân Ngọc Đường chật vật ngã xuống đất, không dám hó hé thêm, được thủ hạ đỡ rồi rời đi.
Đã lập thệ vĩnh viễn không được về Quân Lâm, hắn chỉ có thể đi đến nơi khác, nếu không sợ sẽ bị lời thề giết chết.
Đến nước này, thế lực của Quân Phong Nhã tăng mạnh, mà lại một lần loại bỏ hai trở ngại trên con đường đến hoàng vị, chỉ còn lại ba người.
Lần này dù thế nào đi nữa, chỉ cần bọn họ có thể vào thành Quân Lâm trước cuối tháng, thì trong cuộc tỷ thí trước điện nhất định sẽ có phần của nàng.
Dù sao Quân Ngọc Đường không thể về Quân Lâm, người có thể về Quân Lâm chỉ còn nàng, Quân Vân Thường, và tứ hoàng tử Quân Thừa Nghiệp.
Suất tham gia tỷ thí trước điện xem như đã khóa chặt, chỉ cần Lâm Phong Miên thực sự có thể đưa bọn họ trở về trước cuối tháng là được.
Quân Vân Thường chỉ là linh vật, tỷ thí trước điện cũng chỉ để làm cảnh, không đáng lo.
Kẻ địch lớn nhất trước mắt của nàng vẫn là tứ hoàng tử Quân Thừa Nghiệp, chỉ có người này xứng làm đối thủ của nàng.
Quân Phong Nhã hít sâu một hơi, nói với mọi người dưới trướng: "Thu dọn chiến trường, đề phòng đánh lén."
Mọi người đồng thanh vâng lệnh, nàng quay sang nói với Quân Vân Thường: "Tiểu muội, chúng ta đi thôi, đến huyết mạch đài trong thành tiến hành lạc ấn huyết mạch."
Quân Vân Thường thấp thỏm gật đầu, có vẻ vẫn còn sợ hãi.
Lâm Phong Miên mỉm cười nói: "Cửu điện hạ vậy mà thực sự giết Quân Tử Chân, khiến ta có hơi bất ngờ."
Quân Phong Nhã bình tĩnh nói: "Đại ca luôn coi thường nữ nhi chúng ta, hơn nữa có công tử ở đây, nếu ta thật tin chuyện hoang đường của hắn, thì cũng đã không còn sống lâu nữa."
Quân Vân Thường đánh bạo hỏi: "Vì sao?"
Quân Phong Nhã giải thích: "Diệp công tử bộc lộ ra sức mạnh quá kinh khủng, không chỉ hắn sẽ kiêng kị, tứ ca cũng sẽ kiêng kị."
"Một khi bọn họ hợp lại, có lẽ sẽ lập tức liên thủ giết Diệp công tử, ta lại càng khó thoát."
Quân Vân Thường lúc này mới chợt hiểu, Lâm Phong Miên cười nói: "Nếu ta không đoán sai, thì ngươi vốn dĩ đã không có ý định giết Quân Ngọc Đường, phải không?"
"Dù sao thì thủ hạ của Quân Tử Chân cùng Động Hư kia đều có quan hệ lợi ích, giết hắn thì tự nhiên tan đàn xẻ nghé."
"Còn Quân Ngọc Đường thì khác, nhạc phụ của hắn có thể là Động Hư tôn giả, giết hắn thì sẽ gặp rắc rối không thôi."
Quân Phong Nhã ngạc nhiên nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu: "Diệp công tử quả nhiên thông minh."
"Như công tử nói, đại ca đã từng trải qua nhiều trận chiến, mà lại tham vọng ngôi vị tới mức phát cuồng, dọa hắn cũng không có tác dụng, vì vậy chỉ có thể giết."
"Thất ca dù thiên tư tốt, nhưng tâm tính thì không tốt, còn có cha vợ là cao thủ Động Hư cảnh, không phải vạn bất đắc dĩ thì không tiện giết."
"Chẳng qua, nếu như hắn nhất quyết không chịu tỉnh ngộ, thì ta cũng không ngại tiễn hắn một đoạn đường. Nhưng ta đoán hắn không có gan như vậy đâu."
Lâm Phong Miên không ngờ nàng vậy mà ngay cả Quân Ngọc Đường cũng dám giết, không khỏi vỗ tay khen: "Cửu điện hạ quả quyết đấy, tại hạ bội phục điện hạ."
Quân Phong Nhã cười nhạt: "Chỉ là mượn oai hùm thôi, Phong Nhã đều nhờ phúc của Diệp công tử."
Lâm Phong Miên không khỏi lại đánh giá nàng cao thêm một chút, tên này vẫn biết rõ mình đang dựa vào ai, cũng không hề ảo tưởng sức mạnh.
"Vậy tiếp theo Phong Nhã điện hạ định làm như thế nào?"
Quân Phong Nhã liếc hắn một cái, cười đáp: "Đương nhiên là không ngừng nghỉ mà đi đến Lâm Uyên thành, xem có thể tranh thủ thêm sự ủng hộ của hai vị cao thủ Động Hư còn lại không."
"Nếu như đến lúc đó tứ ca ra tay ngăn cản, vẫn phải nhờ công tử ra tay tương trợ, đưa ta vào thành."
Lâm Phong Miên thản nhiên nói: "Chuyện sau này rồi tính."
Quân Phong Nhã "ừm" một tiếng, thẹn thùng nói: "Ân tình của công tử, Phong Nhã khắc ghi trong lòng."
"Vì cái gọi là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, Phong Nhã là người biết ừm đồ bảo, sau này xin mặc công tử sai khiến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận