Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 417: Ngươi đặt cái này gảy đàn đâu?

Chương 417: Ngươi để cái này tay ở đâu vậy?
Mãi đến tối hôm đó giờ hợi, Thượng Quan Quỳnh mới mơ hồ tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Nàng phát hiện cái ma trảo kia vẫn ở vị trí cũ, còn thỉnh thoảng nhào nặn. Thượng Quan Quỳnh không nhịn được mũi thở nặng nề hơn mấy phần, phía dưới vì khó chịu mà càng thêm ẩm ướt. Chả trách mình khô miệng, lại muộn tỉnh một chút sợ đều mất nước mà chết.
"Lâm Phong Miên, ngươi tìm c·h·ế·t?"
Lâm Phong Miên bị tiếng của nàng đánh thức, lại không lùi mà tiến tới, trực tiếp một tay che phủ lên trên hai quả Tuyết Sơn trắng ngần. Hắn mặt mày hớn hở nói: "Tông chủ, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, đệ tử lo lắng cho vết thương của người, luôn luôn nghiêm mật giám sát tình trạng của người đấy."
Thượng Quan Quỳnh nhìn cái tên không biết xấu hổ này, nghiêm trang nói năng bừa bãi, tức giận đến bật cười: "Ngươi cứ 'nhìn' như vậy đấy?"
Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Đệ tử thực lực thấp kém, chỉ có thể dựa vào nhịp tim của người để phán đoán trạng thái thôi mà."
"Tông chủ, 'chỗ này' của người to quá, mỡ quá dày, ta suýt chút nữa không cảm nhận được tim người đập, chỉ có thể giữ mãi."
"Cái giọng này, ta còn phải cảm ơn ngươi à?"
"Không cần, đây là bổn phận mà đệ tử nên làm!"
Thượng Quan Quỳnh nhìn cái tay vẫn đang làm bậy trên n·g·ự·c, nhịn hết nổi: "Bỏ cái tay của ngươi ra!"
Lâm Phong Miên lúc này mới lưu luyến không rời rút cái tay đã được sưởi ấm cả ngày ra, đánh trống lảng: "Tông chủ, người không sao rồi chứ?"
Thượng Quan Quỳnh yếu ớt nói: "Đã tốt hơn trước nhiều rồi, nhưng cái thuật pháp này hơi khó nhằn, có lẽ vẫn cần nghỉ ngơi mấy ngày nữa."
Tình huống của nàng thực tế rất tệ, một mình nàng căn bản áp chế không nổi Tử Hồn Chú kia, d·â·m độc trong người lại càng tệ hại hơn. Nàng giờ càng lúc càng yếu, lại thêm một hai ngày nữa sợ rằng Lâm Phong Miên cũng đánh không lại.
Lâm Phong Miên có chút không phân biệt được thực hư của nàng, nhưng vẫn vỗ ngực bảo đảm: "Tông chủ yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để ai làm tổn thương đến người đâu."
Thượng Quan Quỳnh liếc hắn một cái, chính ngươi là kẻ nguy hiểm nhất kia kìa! Nàng yếu ớt ngồi dậy, vừa động đã thấy không ổn. Nàng đưa tay sờ sờ ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Yếm của ta đâu?"
Lâm Phong Miên vẻ mặt mờ mịt nói: "Trên đường tông chủ lôi kéo y phục loạn cả lên, chắc là ném đâu trên đường rồi?"
Việc này tự nhiên là do hắn ngại cái yếm cản trở mình thưởng lãm vẻ đẹp của 'bạch ngọc', trực tiếp cởi bỏ cho nàng, cất vào chỗ 'hàng quý'.
Nhìn mấy cái yếm nhỏ kia trong nhẫn trữ vật, Lâm Phong Miên không khỏi cảm thán, mình thật là một kẻ chung thủy. Một sở thích, ngàn năm không đổi!
Trong đó còn có chiếc yếm của Quân Phong Nhã, không biết chất liệu gì mà ngàn năm không hư hỏng.
Thượng Quan Quỳnh nhìn cái tên giả vờ ngây ngốc này, hận không thể rút chiếc áo lót ướt sũng đập vào mặt hắn. Nhưng tên biến thái này có lẽ sẽ còn hưng phấn hơn ấy chứ? Nghĩ đến chuyện sắp tới vẫn phải nhờ hắn đưa mình về Hợp Hoan tông, nàng đành coi như xong.
Lâm Phong Miên xung phong nhận việc: "Tông chủ, người có cần song tu để khôi phục không? Vì tông chủ, ta có thể dốc sức hi sinh."
Thượng Quan Quỳnh liếc nhìn hắn, lại vô thức nhìn xuống phía dưới thân của hắn, không khỏi nghĩ đến cái đại vật to lớn từng nhìn thấy. Tu vi nàng bị Tử Hồn Chú áp chế, d·â·m độc càng thêm hoành hành, khiến cho dục niệm đáy lòng nàng dâng trào. Lúc này nàng khát khao khó nhịn, không nhịn được yết hầu khẽ động, chút nữa đã gật đầu đồng ý.
Nhưng Thượng Quan Quỳnh vẫn dùng nghị lực lớn khống chế dục vọng của mình, nghiêng đầu sang chỗ khác từ chối đề nghị cực kỳ mê người này: "Không, chút tu vi của ngươi, có hút khô cũng vậy thôi, không cần!"
Lâm Phong Miên nhìn biểu hiện của nàng, càng xác định rằng nữ nhân đ·i·ê·n này đang giả bộ suy yếu, khảo nghiệm xem mình có trung thành không mà thôi? Hắn không chút do dự nói: "Tông chủ, nếu người cần, đệ tử d·ù c·h·ế·t cũng không từ."
Thượng Quan Quỳnh không dám nhìn hắn nữa, hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, lại suýt ngã nhào. Lâm Phong Miên liền đỡ lấy nàng: "Tông chủ, cẩn thận một chút."
Thượng Quan Quỳnh mềm mại không xương dựa vào người hắn, thở dốc nói: "Đưa ta vào Quân Lâm thành, nơi này không an toàn."
Lâm Phong Miên gật nhẹ đầu, đỡ nàng, ngự kiếm bay lên hướng về Quân Lâm thành. Nửa canh giờ sau, hai người một lần nữa vào trong thành Quân Lâm. Lâm Phong Miên lại cảm nhận được tiếng kêu gọi yếu ớt, nhưng vẫn nhịn xuống không đáp lại.
"Đến nội thành tìm Sơn Hải Cư!" Thượng Quan Quỳnh ra lệnh.
Lâm Phong Miên đỡ nàng hướng vào nội thành, rất nhanh tìm được Sơn Hải Cư quen thuộc. Cái khách sạn này đúng là chỗ đặt chi nhánh nhỉ.
"Hai vị khách ở trọ ạ?" Bà chủ nhiệt tình ra đón, nhìn hai người với ánh mắt thâm sâu.
Thượng Quan Quỳnh lấy ra một tấm lệnh bài: "Một phòng hạng địa, phiền bà giúp tôi đặt hai vé tàu về Hải Ninh Thành sớm nhất."
Bà chủ thấy lệnh bài kia tươi cười càng thêm rạng rỡ: "Nhanh nhất sao? Có lẽ cần phải đến Trọng Minh Thành một chuyến ạ."
"Có thể!" Thượng Quan Quỳnh gật đầu.
Bà chủ nhìn về phía Lâm Phong Miên: "Công tử, lệnh bài thân phận của ngài đâu ạ?"
Lâm Phong Miên lúc này mới biết Sơn Hải Cư này còn có cái dịch vụ đặt vé này, xem ra Thượng Quan Quỳnh là khách quen rồi. Hắn lấy ra lệnh bài thân phận, sau đó hai người trong ánh mắt đầy hàm ý của bà chủ đi vào phòng.
Nhìn Thượng Quan Quỳnh đang ngồi trên giường toàn lực khôi phục, Lâm Phong Miên buồn bực. Rất nhanh tiếng gõ cửa vang lên, bà chủ kia đưa lại lệnh bài, báo sáng sớm mai phi thuyền xuất phát.
"Công tử, tiên tử, chơi thật vui nha." Lâm Phong Miên đóng cửa phòng dưới cái nhìn đầy thâm ý của bà chủ, ngồi trên ghế làm một đêm.
Nửa đêm, Thượng Quan Quỳnh đột nhiên kêu lên đau đớn, hắc vụ trên người lượn lờ, rất là đáng sợ. Lâm Phong Miên nhìn nàng thống khổ giãy giụa, cũng không giúp được gì, chỉ có thể đứng nhìn. Dù sao cũng khó mà thấy được nữ nhân điên này chật vật như vậy, nội tâm hắn lại có chút cảm giác vui thích.
"Anh bạn, hai người đang chơi trò gì thế? Kêu la thảm thiết vậy, anh nhẹ tay chút đi!" Tiếng một người đàn ông bên cạnh truyền tới, hiển nhiên là nghĩ lầm rằng Lâm Phong Miên lại chơi cái gì trò kích thích.
"Xin lỗi, ta quên mất không bật trận pháp cách âm!" Lâm Phong Miên vội mở trận pháp cách âm trong phòng.
Một canh giờ sau, Thượng Quan Quỳnh mới yên tĩnh trở lại, toàn thân ướt đẫm như vừa tắm, mồ hôi rơi đầy người. Sắc mặt nàng trắng bệch ngủ rất say, mãi đến hôm sau Lâm Phong Miên gọi nàng dậy.
"Tông chủ, đến giờ xuất phát rồi."
Thượng Quan Quỳnh mờ mịt mở mắt, bộ dạng mất hồn mất vía, cuối cùng cũng gật đầu: "Đi thôi."
Lâm Phong Miên nhìn nàng còn hư nhược hơn cả hôm qua, đưa tay đỡ nàng xuống. Nàng lại loạng choạng ngã xuống đất, Lâm Phong Miên nhìn Thượng Quan Quỳnh đang cố gắng đứng dậy: "Tông chủ, mạo phạm."
Hắn ôm ngang một cái bế Thượng Quan Quỳnh lên, ngược lại làm Thượng Quan Quỳnh giật mình.
"Ngươi đang làm gì? Thả ta xuống."
Lâm Phong Miên bất đắc dĩ nói: "Tông chủ, người mà đi bộ đến bến tàu như thế này, thì thuyền chạy mất ba lượt rồi đấy." Hắn vội về Hợp Hoan Tông, suy cho cùng bảy ngày sau, hắn vẫn phải sang thế giới của Lạc Tuyết.
Thượng Quan Quỳnh nghe vậy im lặng, lại không phản kháng nữa. Nàng cũng vội về Hợp Hoan Tông, để Thượng Quan Ngọc giúp nàng áp chế Tử Hồn Chú và d·â·m độc trong người. Nếu không nàng sợ mình sẽ chủ động dâng mình trên đường đi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận