Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Chương 998: Đường Ngôn bước kế tiếp dự định.

Chương 998: Dự định tiếp theo của Đường Ngôn.
"Đừng nằm mơ nữa, chúng ta vẫn nên tập trung chơi bóng đi. Có điều, Đường thần lần này có thể làm cho ẩm thực của quốc gia chúng ta càng thêm nổi tiếng."
Trong thư viện, mấy sinh viên đang yên lặng đọc sách cũng không nhịn được khẽ trao đổi với nhau.
"Các ngươi nói xem Đường thần bước tiếp theo sẽ làm thế nào? Liệu có đem tài nấu nướng của hắn truyền thụ cho nhiều người hơn không?"
Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nhẹ giọng hỏi.
"Có thể hắn sẽ ra một cuốn bí kíp nấu ăn, để chúng ta đều có thể học làm." Nữ sinh bên cạnh cười trả lời.
"Dù thế nào, hắn đã trở thành một truyền kỳ, hy vọng hắn có thể tiếp tục mang đến cho chúng ta những điều bất ngờ."
. .
Trong vườn hoa của trường, một đôi tình nhân nắm tay nhau chầm chậm bước đi.
"Bảo Bảo, em có biết chuyện Đường thần đ·ánh bại đầu bếp nước ngoài không?" Nữ sinh nũng nịu hỏi.
"Biết chứ, hiện tại toàn trường đang thảo luận việc này." Nam sinh đáp.
"Em thấy hắn thật là lợi hại, món 'nước sôi cải trắng' nghe thôi đã thấy hấp dẫn rồi." Ánh mắt nữ sinh lấp lánh.
"Bảo bối, biết đâu sau này chúng ta có cơ hội được thưởng thức món đó." Nam sinh dịu dàng nói.
"Làm sao có thể chứ, ca ca ngốc của em, món ăn đẳng cấp như vậy, làm sao đến lượt chúng ta."
Nữ sinh đúng là có suy nghĩ rất rõ ràng, chỉ có điều trong ánh mắt cô cũng ẩn chứa một niềm khát vọng.
... . .
Không biết là ai đề xuất.
Rất nhiều học sinh tự phát tổ chức quyên tiền mua pháo hoa, muốn đốt pháo hoa trong trường để chúc mừng Đường thần.
Ban đầu, Lãnh đạo nhà trường không đồng ý, lo lắng sẽ có nguy cơ mất an toàn, cũng sợ ảnh hưởng trật tự của trường.
Thế nhưng, khi các học sinh giải thích rằng đây là để ăn mừng thành tựu huy hoàng của Đường thần, lãnh đạo nhà trường đã bị cảm hóa bởi sự nhiệt tình của các bạn học, trực tiếp đồng ý.
Khi màn đêm buông xuống, sân thể thao của trường tập trung đông đảo học sinh.
Pháo hoa được bày ra ngay ngắn, mọi người đều mang tâm trạng chờ mong khoảnh khắc đó đến.
Cuối cùng, Pháo hoa được châm ngòi.
Trong nháy mắt, từng luồng ánh sáng rực rỡ xông thẳng lên bầu trời đêm.
Pháo hoa với nhiều màu sắc rực rỡ tựa như những đóa hoa bung nở, trên bầu trời đêm tha hồ phô diễn vẻ đẹp của chúng.
Có những chùm pháo hoa như thác nước màu vàng, chảy tràn xuống.
Có chùm lại tựa những vì sao lấp lánh, tỏa sáng liên tục.
Có chùm như dải lụa màu rực rỡ, bay phấp phới trong gió.
Toàn bộ bầu trời đêm được chiếu sáng như ban ngày, các bạn học reo hò nhảy nhót, tiếng hò hét phấn khích vang vọng khắp sân trường.
Mọi người ngửa mặt ngắm nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, trong lòng tràn ngập sự kính nể và những lời chúc phúc dành cho Đường Ngôn.
Thời khắc này, Học viện Âm nhạc Thiên Hải phảng phất biến thành một đại dương vui sướng, mỗi người đều đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ này, tự hào vì thành công của Đường Ngôn, say sưa vì buổi tối tốt đẹp này.
... . . .
Tối hôm đó.
Trong một căn biệt thự yên tĩnh, ánh đèn dịu dàng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khu vườn được cắt tỉa cẩn thận, hương hoa theo làn gió nhẹ nhàng bay lượn.
Phòng khách của biệt thự được bài trí ấm áp và trang nhã, Nhan Khuynh Thiền cùng Trần Vương Triều và mấy ca sĩ nổi tiếng khác đang tụ họp ở đây, tổ chức một bữa tiệc tối riêng tư cho Đường Ngôn, cùng nhau chúc mừng chiến thắng phi phàm này.
Giữa đại sảnh, bày một chiếc bàn ăn bằng gỗ đào dài, trên mặt bàn trải khăn trắng muốt như tuyết, bộ đồ ăn tinh xảo dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng lộng lẫy, mê hoặc lòng người.
Chính giữa bàn ăn là một bó hoa tươi rực rỡ, hương thơm ngát tràn ngập không gian, khiến người ta cảm thấy tâm hồn thư thái.
Bầu không khí bữa tiệc ấm áp, hài hòa, âm nhạc du dương chầm chậm vang vọng trong không gian, phảng phất như một khúc ca được soạn riêng cho buổi chúc mừng này.
Trên tường treo những tác phẩm hội họa nghệ thuật, dưới ánh đèn càng thêm sinh động, phảng phất như cũng đang điểm thêm một nét đặc biệt cho thời khắc vui vẻ này.
Ca vương Nghiêm Thần Phi giơ ly rượu lên đầu tiên, anh mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may khéo léo, ánh mắt tràn đầy sự chân thành và kính trọng.
Anh mỉm cười nói:
"Đường Ngôn lão sư, lần này ngài thật sự là quá lợi hại! Tại bữa tiệc tối ấm áp này, tôi muốn một lần nữa bày tỏ sự kính trọng sâu sắc nhất đến ngài.
Ngài lại có thể đ·ánh bại hai gã đầu bếp ngoại quốc ngông c·u·ồ·n·g tự đại kia, quả thực đã mang lại niềm tự hào to lớn cho ẩm thực Hoa Hạ chúng ta!"
Ca sĩ hạng nhất Đào Bội Văn cũng lập tức nói:
"Đúng vậy, Đường Ngôn lão sư. Ngài nhìn xung quanh đây, sự ấm áp được bày trí giống như sự ấm áp và niềm vui ngài mang đến cho chúng tôi vậy. Tài nghệ nấu nướng của ngài quả thực xuất thần nhập hóa, món 'nước sôi cải trắng' kia, chỉ nghe thôi đã khiến người ta phải thèm thuồng. Ngài đã bảo vệ tôn nghiêm của ẩm thực Hoa Hạ chúng ta, khiến cho những người nước ngoài kia không dám coi thường chúng ta nữa!"
Hứa Y Nhiễm mỉm cười gật đầu, trong mắt tràn đầy kính phục, hôm nay cô mặc một chiếc váy tiểu thư màu hồng nhạt, trông xinh đẹp đáng yêu:
"Đường Ngôn lão sư, ngài chính là niềm tự hào của chúng tôi! Tôi vẫn luôn nghĩ, ngài đã làm thế nào mà trong một cuộc t·h·i đấu áp lực cao như vậy, vẫn có thể phát huy xuất sắc đến thế?"
Phùng Kỳ Uy k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g xen vào: "Đúng vậy, đúng vậy, hai gã đầu bếp ngoại quốc kia trước đó vênh váo như vậy, cho rằng mình chắc thắng, kết quả lại bị Đường Ngôn lão sư ngài đ·ánh cho tơi bời! Thật là hả hê lòng người!"
Ca sĩ chuẩn hạng nhất Tông San cũng lên tiếng: "Đường Ngôn lão sư, chiến thắng lần này của ngài, không chỉ là thành công trong nghệ thuật nấu nướng, mà còn cho chúng tôi thấy được nền tảng thâm sâu và tiềm năng vô hạn của ẩm thực Hoa Hạ."
Mọi người, mỗi người một câu, liên tục bày tỏ sự ca ngợi và kính trọng đối với Đường Ngôn.
Nghiêm Thần Phi lại lên tiếng: "Đường Ngôn lão sư, biểu hiện lần này của ngài đã cho chúng tôi một cái nhìn hoàn toàn mới về ẩm thực Hoa Hạ. Ngài cảm thấy tương lai của ẩm thực Hoa Hạ chúng ta trên trường quốc tế sẽ là một viễn cảnh như thế nào? Giờ khắc này, dưới ánh đèn ấm áp này, chúng ta cùng nhau hình dung về tương lai."
Đào Bội Văn tiếp lời: "Đường Ngôn lão sư, tôi cũng cực kỳ hiếu kỳ, lần này ngài có thể chiến thắng bọn họ, có phải là có bí quyết hay kỹ xảo đặc biệt nào không? Trong bầu không khí ấm áp, hòa thuận này, ngài có thể chia sẻ cùng chúng tôi được không."
Phùng Kỳ Uy tò mò hỏi: "Đường Ngôn lão sư, ngài liên tiếp chiến thắng hai đầu bếp lớn này, vậy bước tiếp theo ngài có kế hoạch cụ thể gì không? Ví dụ như mở một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, hoặc tổ chức nhiều hoạt động giao lưu ẩm thực hơn? Trong thời khắc tràn ngập niềm vui và sự ấm áp này, ngài đừng để chúng tôi chờ đợi quá lâu."
Đối mặt với những câu hỏi nhiệt tình của mọi người, Đường Ngôn chỉ mỉm cười đầy bí ẩn, không nói gì.
Điều này càng khiến mọi người thêm hiếu kỳ, Nghiêm Thần Phi không nhịn được nói:
"Đường Ngôn lão sư, ngài đừng úp úp mở mở nữa, tiết lộ cho chúng tôi một chút đi."
Đường Ngôn vẫn mỉm cười lắc đầu, mọi người thấy thế, tuy không cam tâm, nhưng cũng hiểu rõ Đường Ngôn lão sư có lẽ có dự định riêng, tạm thời chưa muốn tiết lộ.
Tông San nói: "Bất kể Đường Ngôn lão sư có kế hoạch gì cho bước tiếp theo, tôi tin rằng chắc chắn sẽ một lần nữa làm mọi người kinh ngạc! Trong bữa tiệc tối ấm áp này, chúng ta hãy cùng nhau chờ đợi."
Mọi người liên tục gật đầu tán thành, bữa tiệc tràn ngập tiếng cười nói và sự mong đợi về tương lai.
Ánh đèn ấm áp, âm nhạc du dương, đồ ăn ngon và tình cảm chân thành, đã khiến buổi tối hôm nay trở nên đặc biệt khó quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận