Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 423: Chờ mong hoàn toàn mới tiểu phẩm, chờ mong Xuân Vãn! (length: 8420)

Rất nhanh.
Mọi người hóng dưa, cư dân mạng được dịp trên mạng xôn xao "một người làm quan cả họ được nhờ".
"Cư dân mạng khóa này đỉnh thật, 666."
"Tổ chương trình coi chúng ta không ra gì, hừ, cho các ngươi biết lợi hại của chúng ta."
"Quá đỉnh."
"Có điều ta không ngờ, cái anh Dương gì đó trước giờ lên sóng diễn xuất tốt như vậy, phong độ ngời ngời, nho nhã lễ độ, hóa ra là một nghệ sĩ có nhân cách tồi tệ, haizzz."
"Sốc cả tam quan."
"Thực tế chứng minh, người nào càng trông có vẻ thành thật thì càng có khả năng không ra gì."
"Vớ vẩn, ngươi đang vơ đũa cả nắm đánh đồng người đàng hoàng chúng ta đấy à?"
"Giới giải trí là một cái hố sâu lớn, nhưng không phải cứ ai nhảy vào là đều thay đổi hoàn toàn, trở nên khéo léo gian xảo. Biến hay không là do lòng người."
"Quá bình thường, người tốt đến đâu cũng không chống lại được sự cám dỗ ăn mòn của tiền bạc đâu."
"Muốn giữ vững bản tâm, đâu dễ như vậy?"
"Đúng đấy, là người trưởng thành rồi, ngay cả trong công việc bình thường còn khó giữ được bản tâm, huống chi là giới giải trí phồn hoa như gấm, hào nhoáng như vậy."
"Đừng nói tuyệt đối như vậy, vẫn có rất nhiều diễn viên tốt ca sĩ tốt tài đức vẹn toàn đấy thôi."
"Đúng vậy, những nghệ sĩ lão làng đức nghệ song toàn không hề ít, không thể chỉ vì hành vi xấu của một người mà phủ nhận nỗ lực của tất cả người khác."
"Giới giải trí giống như một cái vòng xoáy lớn, hấp dẫn ánh mắt và sự tò mò của vô số người. Trong vòng xoáy này, mọi người vì muốn thành danh thường có thể bất chấp mọi thủ đoạn, thậm chí vứt bỏ tất cả. Những minh tinh bề ngoài chỉn chu xinh đẹp, đằng sau lại ẩn giấu đủ loại bê bối và góc tối."
"Không dễ dàng gì a, lần này sập nhà rồi, toang rồi."
"Đáng đời đi, ai bảo hắn ta làm bậy."
"Đáng tiếc mới gỡ một tiểu phẩm xuống, còn có năm cái tiểu phẩm thay thế khác nữa kìa, haizzz..."
"Mẹ nó, ngươi dám mơ đấy à, có thể sửa một cái là tốt lắm rồi, ngươi còn muốn sáu cái đều thay đổi? Sao có thể a!"
"Đúng đó, ban đầu một cái còn không đổi được, tổ chương trình căn bản không quan tâm chúng ta, nếu không có sự kiện sập nhà, đừng hòng có cái nào được đổi."
"Thấy thế là tốt rồi, thấy thế là tốt rồi."
"Mong chờ tiểu phẩm mới hoàn toàn, mong chờ Xuân Vãn!"
"Giống trên, mong chờ, năm nay Xuân Vãn chắc đặc biệt thú vị đây, hết đợt này đến đợt khác."
"Làm ơn cho tôi một tiết mục hay đi, năm nay tôi chỉ dựa vào các người mới có hứng xem Xuân Vãn."
"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng kỳ vọng quá lớn, tiểu phẩm sửa gấp, không có người giỏi lại bắt người thường gánh thì nói không chừng còn không bằng cái cũ ấy chứ!"
"Mẹ nó, nản thật!"
"Còn không bằng cái cũ? Vậy thì chúng ta hóng hớt bao nhiêu chuyện thế này để làm gì?"
"Nản thật! Tổ cha nó!"
"Ôi mẹ ơi, các người đừng hù ta, tiểu phẩm mới sẽ không tệ lắm đấy chứ?"
"Nếu mà dở quá thì chúng ta vất vả nửa ngày để làm gì?"
"Ôi trời đất ơi, đừng có đùa kiểu đó chứ?"
Vì một tiểu phẩm trong danh sách ban đầu bị ép gỡ bỏ.
Dẫn đến một phản ứng ăn mừng kịch liệt trên mạng.
Cư dân mạng trong khi vui mừng, đều đang chờ mong xem tiểu phẩm mới sẽ thế nào.
Nếu như có tác phẩm kinh điển xuất hiện thì Xuân Vãn năm nay đúng là quá hoàn hảo.
Nhưng mà… Nhỡ đâu lại ra một cái chất lượng tệ hơn thì đúng là khó chịu hơn cả khóc — đúng là khó chịu chết được!
Cư dân mạng cảm thấy mình đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc lên cao lúc xuống thấp, căn bản không biết rồi sẽ ra sao.
... ...
Cùng lúc đó.
Bên này cư dân mạng huyên náo vui vẻ là thế.
Mà ở hiện trường tổ chương trình Xuân Vãn, tình cảnh lại vô cùng bi thảm, rối bời và hoảng loạn.
Trước thì ung dung nhẹ nhàng vì không phải mình giẫm phải chân đau.
Đến khi thực sự đau chân rồi thì không ai chịu nổi áp lực nặng nề này.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, tổ đạo diễn Xuân Vãn đã phải họp đến bốn năm lần.
Tổng đạo diễn và mấy phó tổng đạo diễn, cả tổng biên tập, phó tổng biên tập đều bù đầu bù óc vì bận rộn.
Đều là những người dày dặn kinh nghiệm trong nghề, nhưng chuyện sát ngày Xuân Vãn 7 ngày mà chương trình gặp sự cố phải gỡ xuống như vậy thì đúng là chưa từng thấy.
Trong vòng 7 ngày, nếu như không đưa ra được chương trình thích hợp thì đến đêm giao thừa có sự cố, không ai gánh nổi đâu.
Đừng nói là mấy đạo diễn và biên tập này, cho dù là lãnh đạo cốt cán của đài cũng không chịu được.
Đây chính là dạ hội dành cho toàn thể nhân dân cả nước, mức độ quan trọng rất cao.
Văn phòng tổng đạo diễn.
Mấy lãnh đạo cốt cán chương trình lại tụ tập với nhau, trên mặt ai nấy đều là vẻ mặt nặng nề, uể oải vô cùng.
Lúc này không ai còn để ý gì đến thể diện nữa, mấy người tập trung lại với nhau toàn là tầng lớp ra quyết định cao nhất của chương trình.
Chính là việc nhỏ mở đại hội, việc lớn mở thời gian ngắn, việc đặc biệt quan trọng thì không mở họp.
Họp đông người là chuyện không quan trọng, họp quan trọng người không nhiều, giải quyết việc nhỏ mở đại hội, giải quyết việc lớn họp chóng vánh, giải quyết vấn đề then chốt thì không họp, chỉ có không giải quyết được vấn đề thì mới họp triền miên.
Tóm lại, giá trị của cuộc họp là do số người tham gia quyết định, nhớ kỹ, không phải tỉ lệ thuận mà là tỉ lệ nghịch!
Hội nhóm nhỏ quyết định việc lớn, đại hội thì để làm màu thôi.
"Đừng có giấu giấu diếm diếm nữa, ai có chiêu gì thì mau mau đưa ra đi, một khi chương trình xảy ra chuyện thì cấp trên trách xuống, không ai chịu được đâu."
Tổng đạo diễn Tiêu Vũ thấy mấy lãnh đạo cốt cán mặt ai nấy đều trầm trọng, không nói gì, không nhịn được liền đập bàn nói.
Tổng biên tập, cùng với mấy phó tổng đạo diễn liếc nhìn nhau, có phó tổng đạo diễn lên tiếng đề nghị:
"Tiêu đạo, chi bằng cứ lấy tạm một người trong chương trình đã bị gỡ xuống, không có người giỏi thì bắt người thường gánh, dù sao cũng nhanh hơn là tìm chương trình khác mới hoàn toàn, thời gian eo hẹp quá, chưa đến 7 ngày, thời gian đâu chờ đợi nữa."
"Biện pháp này xem ra cũng tạm được, dù sao thời gian quá gấp gáp rồi." Có một phó tổng biên tập lên tiếng.
"Không được!"
Tổng biên tập của tổ chương trình trực tiếp lắc đầu một cách quyết đoán: "Những chương trình đã bị gỡ xuống đều là có sai sót hoặc không đạt tiêu chuẩn, cứ miễn cưỡng kéo người vào gánh thì đến khi lên sóng hiệu quả chương trình không thể đảm bảo."
"Lão Trình, vậy theo ông thì giờ làm thế nào, trong thời gian ngắn thế này không thể làm một chương trình hoàn toàn mới được, thời gian thì không kịp, người muốn tìm, kịch bản thoại phải học thuộc, đâu phải chuyện vài ngày là xong." Tổng đạo diễn Tiêu Vũ nhíu mày nói.
"..."
Tổng biên tập lão Trình cũng nhíu mày không nói, ông ấy với cương vị tổng biên tập phải chịu trách nhiệm với toàn bộ chương trình, mọi yếu tố bất ổn đều phải ngăn chặn, nếu không thật sự có chuyện gì thì ai cũng không gánh được.
Vì vậy, trong mắt bọn họ tất cả đều lấy ổn định làm đầu.
Cứ cầu vô công, chỉ cần không quá sai sót.
Tình hình chương trình hiện tại cứ giữ nguyên chương trình an toàn, thậm chí dùng lại phần đã từng phát sóng, liên quan rất lớn đến tâm lý của họ.
Không cầu có công trạng gì to tát, chỉ cần chương trình diễn ra thuận lợi là công lao sẽ tự nhiên có, liều mạng làm gì?
Trong văn phòng của tổng đạo diễn, mọi người rơi vào thế bí.
Trong không khí tràn ngập căng thẳng và bất an, thỉnh thoảng lại có tiếng thở dài cùng tiếng giấy nhẹ nhàng bị lật, trong không gian tĩnh mịch này càng trở nên đặc biệt khó chịu.
Mấy lãnh đạo cốt cán nỗ lực tìm kiếm đột phá nhưng mỗi lần ý tưởng đưa ra đều không thể giải quyết được vấn đề một cách thực sự.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngoài cửa sổ gió bắt đầu gào thét, như thể đang cố tình tiếp thêm không khí căng thẳng cho căn phòng này.
Quyền lợi bản thân liên quan trực tiếp đến chuyện này nên ai nấy đều lo lắng cùng thất vọng tràn trề nhưng bên ngoài vẫn cố duy trì chút bình tĩnh cuối cùng.
"Tiêu đạo, Trình tổng, ta có một ý tưởng."
Ngay lúc này.
Trong phòng làm việc bỗng vang lên một giọng nói đột ngột, phá tan bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở…
Bạn cần đăng nhập để bình luận