Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 14: Khủng bố nghe thử chuyển đổi so với (length: 11017)

Hàn Tình tốc độ nói rất nhanh nói rằng:
"Hà tổng, ngài trước hết nghe ta nói xong, bài hát này lượng tiêu thụ đã hơn 8 vạn!"
"Ồ, tám vạn lượng tiêu thụ, này cũng không có gì."
Hà phó tổng giám đốc không tỏ rõ ý kiến, đối với hắn một kẻ giá trị bản thân ngàn tỉ phó tổng tài, mấy vạn lượng tiêu thụ, nội tâm không gây nên bất luận rung động gì.
Hàn Tình tiếp theo dường như thả ra bom tấn:
"Nhưng là bài hát này nghe thử chuyển đổi so với, đạt đến mức khủng bố 3-1!"
Đùng!
Điện thoại bên kia tựa hồ là truyền đến âm thanh điện thoại di động không cẩn thận ngã chỏng vó trên đất.
Chỉ quá một giây đồng hồ, Hà phó tổng giám đốc nhặt lên điện thoại di động, không lo nổi điện thoại di động có hay không hư hao, hỏi tới: "Ngươi mới vừa nói nghe thử chuyển đổi so với đạt đến bao nhiêu?"
"3 so với một!"
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Xác định, số liệu hậu trường chính thức sẽ không sai!"
Hà phó tổng giám đốc nhất quán trầm ổn sắc mặt giờ khắc này phát sinh biến hóa.
Là một người chấp chưởng bộ phận âm nhạc, phó tổng tài bộ phận sáng tác nhiều năm, ngươi muốn nói sáng tác, hắn khẳng định không rành, nhưng ngươi muốn nói đến năng lực nhận biết thương mại, vậy hắn là quá nhạy bén!
Cái gọi là nghe thử chuyển đổi so với, là một ca khúc số liệu chống đỡ quan trọng nhất, liên quan đến năng lực hút tiền của ca khúc.
Về lý thuyết, một người muốn trả tiền mua một ca khúc, việc đầu tiên muốn làm khẳng định chính là nghe thử, chỉ có người ta nghe thử hài lòng, mới đồng ý bỏ tiền mua bản chính.
Cho nên nói ở giữa khâu này, liền tồn tại rất nhiều rủi ro, ví như ta nghe thử không thích, thì sẽ không mua.
Lại như ta nghe thử cảm giác còn có thể, thế nhưng túi tiền eo hẹp, cũng sẽ không mua.
Lại như, ta nghe thử rất yêu thích, thế nhưng không muốn bỏ tiền, sẽ đi tìm những con đường khác để nghe.
Dù sao trên giang hồ vẫn lưu truyền danh ngôn của những người thích đồ miễn phí, yêu thích ta là thật sự yêu thích, thế nhưng để ta bỏ tiền thì không thể!
Mà có thể để một người bỏ tiền, vậy khẳng định phải là đặc biệt yêu thích mới có thể làm được.
Vì lẽ đó nghe thử chuyển đổi so với của một ca khúc vô cùng quan trọng, là số liệu then chốt kiểm nghiệm năng lực hút tiền của một ca khúc.
Phải biết, dù cho là ca khúc mạnh nhất bảng xếp hạng mùa này của Tiềm Long truyền thông 《Mộng Tình》 cũng chỉ có nghe thử chuyển đổi so với 9-1.
Liền điều này đã giúp 《Mộng Tình》 đứng hạng 67 Bảng Xếp Hạng Quý mùa đông.
Từ sự so sánh này, tỷ lệ chuyển đổi 3-1 khủng bố đến mức nào có thể thấy được phần nào.
Nếu như có thể đem bài hát này giao cho đủ số lượng người sử dụng, cái kia lợi nhuận mang lại sẽ là cấp bậc khủng bố.
Đương nhiên, nghe thử chuyển đổi so với cao không nhất định ca sẽ thành hit, nhưng đủ chứng minh mức độ chấp nhận của thị trường.
Hà phó tổng giám đốc chỉ trong vài giây ngắn ngủi thái độ liền phát sinh biến đổi lớn, lập tức nói nhanh:
"Hàn Tình, ngươi lập tức liên hệ ban tuyên giáo, để bọn họ dừng tất cả tài nguyên quảng bá những ca khúc khác, đổi sang 《Mượn Trời Xanh 500 Năm》 cho ta!
Mặt khác, cho ta liên hệ các nền tảng âm nhạc lớn, thêm vào trang chủ đẩy mạnh, nói chung chỉ một câu, cho ta dồn toàn lực đẩy bài hát này!"
"Hà tổng, những nền tảng lớn đẩy mạnh này, tiêu hao tài nguyên cùng tiền vốn cũng không nhỏ, bộ phận sáng tác của chúng ta không có nhiều quyền hạn như vậy. Còn có những người kia chỉ sợ sẽ có ý kiến." Hàn Tình nói sự thật.
"Không có chuyện gì, đây là ta phê, Lục tổng cùng những người kia có ý kiến, để bọn họ tới tìm ta!" Hà phó tổng giám đốc cứng rắn nói.
Đối với một công ty, lượng tiêu thụ ca khúc chỉ là một phần thu vào.
Khi một ca khúc phát hành hot, còn có rất nhiều các khoản thu khác, xem thông báo game show concert, thậm chí bản quyền sử dụng ở KTV, nơi có tiền đến quá nhiều rồi, lượng tiêu thụ chỉ là một phần chiếm giữ khá lớn.
Vì vậy thường gặp những ca khúc hit, công ty lớn hoàn toàn không tiếc bất cứ giá nào, toàn lực đề cử sản xuất.
"Quang minh chính đại vậy khẳng định không ai dám, chỉ sợ có vài người lén lút phá rối." Hàn Tình cố ý nói.
Hà phó tổng giám đốc trầm giọng nói: "Ai dám phá rối, ta đập nát chén cơm của kẻ đó! Cũng không xem bộ phận sáng tác âm nhạc là mâm của ai? Cái thứ yêu ma quỷ quái nào cũng dám đến cùng ta giở trò?"
Hàn Tình cách điện thoại di động cố nén cười, nghĩ thầm, ngài ngày hôm qua không phải đã nói như vậy sao.
Cúp điện thoại, Hàn Tình toàn lực chạy tới công ty.
Từng mệnh lệnh truyền đi, toàn bộ tập đoàn công ty giống như một cỗ máy cao tốc vận chuyển.
. . .
. . .
Tập đoàn công ty buổi sáng sớm liên tục có mấy động tác lớn, kinh hãi không ít người, trong thâm tâm khó tránh khỏi bàn tán xôn xao.
Giờ khắc này, trong nhóm phối hợp nội bộ quản lý của bộ phận sáng tác và bộ phận âm nhạc ở Tiềm Long truyền thông, có phần náo nhiệt lạ thường.
Một vị phó bộ trưởng của bộ phận âm nhạc bỗng nhiên @ một vị tổ trưởng của tổ sáng tác: "Lão Dương ngươi dạo này bận bịu thế, ngày hôm nay lại rảnh rỗi nói chuyện phiếm trong nhóm."
Lão Dương: "Bận bịu? Đừng nha chọc cười ta, sau này ta chính là người nhàn rỗi, ăn no chờ chết."
Tổ trưởng tổ ba sáng tác: "Lão Dương nghe ngươi nói kìa, năng lực nghiệp vụ của ngươi ở bộ phận chúng ta thuộc hàng top, ngươi ăn no chờ chết? Vậy chúng ta thì sao đây?"
Lão Dương: "Năng lực nghiệp vụ cao thì có ích gì? Cũng không bằng người ta ăn nói ngọt ngào biết nịnh bợ, ha ha, người ta nhẹ nhàng chuyển câu, ta phải trông chờ bị ghẻ lạnh."
Giờ phút này.
Hàn Tình nhìn chằm chằm vào nhóm chat điện thoại di động, trên khuôn mặt xinh xắn một mảnh u ám.
Nhóm này là nhóm phối hợp nội bộ của bộ phận sáng tác và bộ phận âm nhạc, Hàn Tình tự nhiên cũng ở trong nhóm.
Mà trong đám này ngoại trừ bộ trưởng bộ phận âm nhạc là một người phụ nữ đã có tuổi chừng năm mươi, cũng chỉ có nàng Hàn Tình là phụ nữ.
Vì vậy, câu nói quái gở của lão Dương chẳng khác nào đang đọc tên tuổi của nàng.
Tổ trưởng tổ một sáng tác này, Hàn Tình xem như tương đối quen thuộc, trong công ty đặc biệt là bộ phận sáng tác, nổi tiếng là lão làng, năm đó cùng mình tranh chức phó bộ trưởng thì từng có chút bất đồng.
Hàn Tình cơ bản có thể xác định, lần này ở sau lưng giở trò xấu, bất ngờ chặt đứt phần lớn tài nguyên mở rộng của 《Mượn Trời Xanh 500 Năm》.
Chính là người này!
Dù sao, lão Dương này từng làm việc với tổng giám đốc Lục một thời gian.
Hiện tại tài nguyên quảng bá trong tay đều bị bên mình chiếm dụng, trong lòng bất mãn, nhưng hắn lại không dám đắc tội phó tổng tài cấp trên, cho nên chỉ có thể bóng gió nói ngoài miệng.
Không đợi Hàn Tình lên tiếng, một phó bộ trưởng khác của bộ phận sáng tác lên tiếng:
"Lão Dương, có một vài lời cũng không nên nói lung tung, cấp trên tự nhiên có tính toán của cấp trên, tất cả phải lấy đại cục công ty làm trọng!"
Khi vị bộ trưởng này vừa lên tiếng, oán khí của lão Dương tổ một sáng tác càng sâu:
"Sao? Việc không cho người ta làm, lẽ nào cũng không cho nói vài câu?
Nói đại cục đúng không? Từ bỏ mấy ca khúc hot bảng xếp hạng, nhưng lại đẩy một vài ca khúc ít ai để ý, đây chính là cái gọi là đại cục sao?
Nếu như đây là đại cục, vậy xin lỗi, ta không hiểu!"
Oán khí của Lão Dương giống như ngòi nổ, một viên đá khuấy động lên sóng gió ngập trời.
Trong nhóm, mấy tổ trưởng tổ sáng tác bị cắt giảm tài nguyên khác cũng hùa nhau tiết lộ bất mãn, trong lời nói xem thường mấy ca khúc ít ai để ý kiểu như 《Mượn Trời Xanh 500 Năm》.
Lúc này, lão Dương đang cầm điện thoại gõ chữ bỗng nhận được điện thoại của tổ trưởng tổ bốn sáng tác:
"Lão Dương à, nghe lời khuyên của ta, trong nhóm nói chuyện hay là nên chú ý đến ảnh hưởng một chút, trong nhóm nội bộ của chúng ta tuy không có lãnh đạo cấp cao của công ty, nhưng khó mà đảm bảo tin tức không đến tai cấp trên."
"Truyền thì cứ truyền, ta Dương Phi Phong ở công ty hơn 20 năm, ta còn sợ cái này sao? Không phải ta nói ngươi Lão Chử, lần này Hàn Tình còn dám leo lên cổ chúng ta, ngươi còn cứ nhường nhịn có ích gì không?"
Giọng điệu của Lão Dương rất cứng: "Chính là muốn cho nàng Hàn Tình biết, chúng ta không dễ chọc, nếu không sau này chúng ta còn ngày nào dễ chịu sao?"
"Lần này mức độ tuyên truyền mở rộng lớn như vậy, nếu không cẩn thận bài hát này thành hit thì đến lúc chúng ta cãi nhau căng quá thì không hay đâu." Tổ trưởng tổ bốn vẫn khuyên nhủ.
"Còn hit ư? Ngươi đừng có buồn cười, giới âm nhạc bây giờ thị trường chính là như nào ngươi không biết sao? Từ xưa đến nay, chống lại xu hướng chủ đạo thì có ai có kết cục tốt chứ?"
Lão Dương trực tiếp cười nói: "Nếu ca khúc ít người biết trong tay Hàn Tình mà thành hit, ta sẽ cắt đầu làm quà mừng cho nàng tối đó luôn."
. .
. . .
Văn phòng phó bộ trưởng bộ phận sáng tác, Tiềm Long.
Hàn Tình lúc này nhìn tin nhắn nhóm chat trên điện thoại, cười lạnh một tiếng, cái tên ngốc này, Lão Dương.
Dựa vào việc mình là một nhân viên chủ chốt làm việc hơn 20 năm của công ty, hễ có chút ý kiến liền dám nói bừa, không biết tin tức tán gẫu trong nhóm nội bộ kiểu gì cũng sẽ bị lan truyền đến cấp trên.
Là nhân viên chủ chốt vào công ty từ những ngày đầu, cống hiến hơn 20 năm ở công ty mà chỉ là một tổ trưởng tổ sáng tác nhỏ bé, cũng đủ thấy được trí thông minh của hắn thật đáng lo.
Lại có lãnh đạo nào dám cất nhắc loại người ngu xuẩn mà không hiểu chuyện này?
Hàn Tình không muốn hơn thua miệng lưỡi với những người này.
Nàng trực tiếp mở hậu trường ca khúc trên điện thoại, chụp ảnh số liệu rồi gửi vào trong nhóm.
Khi bức ảnh số liệu vừa xuất hiện.
Nhóm chat vừa mới nói chuyện rôm rả, trong nháy mắt rơi vào im lặng như bị cắt mạng.
Nhìn tỷ lệ nghe thử chuyển đổi so với 3-1 khủng bố kia, tất cả mọi người trong nhóm đều rơi vào im lặng.
Những người đang ngồi đều là những tinh anh trong ngành, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu rõ loại số liệu hàm lượng vàng này.
Cũng không ai đi nghi ngờ số liệu này là giả hoặc hình ảnh đã qua chỉnh sửa.
Loại ảnh chụp màn hình hậu trường chính thức này, ai dám chỉnh sửa, chuột chọc mèo chán sống sao?
Vì vậy chỉ có một khả năng.
Số liệu này là chân thực!
Nghĩ đến đây, những người vừa nãy trong đám đông cùng nhau chế giễu Mượn Trời Xanh 500 Năm đều cảm thấy bất ổn.
Từng người từng người như nắm chặt điện thoại di động, vội vàng nhìn xuống số liệu nghe thử ca khúc của mình, cái tỷ lệ mười mấy so với một, thậm chí hai mươi so với một, ba mươi so với một.
Tất cả mọi người nhất thời trong lòng bối rối vô cùng, cảm giác mặt nóng bừng, thật sự không còn mặt mũi nào gặp người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận