Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 211: Để hắn Nhất Lạp Trần Ai một cái tay, hắn cũng không được! (length: 8501)

"Tường Tường này vừa mới nổi lên liền muốn leo lên đỉnh cao, sau đó ở giới âm nhạc trực tiếp chiếm giữ một vị trí, tương lai đại minh tinh, đến mau mau trước tiên hâm mộ đi."
"Nam Phong Vũ cũng lợi hại, Từ Tường có thể biểu hiện mạnh như vậy, chủ yếu dựa vào hắn soạn nhạc quá đỉnh!"
"Có khả năng hay không, nếu như Nam Phong Vũ lần này chiến thắng Nhất Lạp Trần Ai, thì có cơ hội lên cấp kim bài nhà soạn nhạc?"
"Trực tiếp lên cấp phỏng chừng hơi quá, tác phẩm của Nam Phong Vũ còn quá ít, nhưng được đề cử là nhà soạn nhạc kim bài, cũng không có vấn đề gì."
"Vừa vào nghề liền được đề cử là nhà soạn nhạc kim bài, không phải là so với Nhất Lạp Trần Ai năm đó còn nghịch thiên hơn sao?"
"Ta nhỏ cái ngoan ngoãn a, nói như vậy thì cũng lợi hại!"
"Có loại trời phú phú quý này, Nam Phong Vũ còn chưa đến mức liều mạng sáng tác, lấy ra một tác phẩm cố gắng nhất cả đời? Thính giả có phúc!"
"Nam Phong Vũ ra tay toàn lực, Nhất Lạp Trần Ai người phương bắc tiếng Quảng Đông không rành, ta không biết điều này còn tại sao mà thua?"
"Để hắn Nhất Lạp Trần Ai một tay, hắn cũng không xong!"
"Chắc chắn thua cuộc!"
...
Hậu trường chương trình, tổ đạo diễn.
Vẫn luôn điều phối mọi mặt công tác tổng đạo diễn cùng tổng biên kịch, tự nhiên cũng nhìn thấy phòng trực tiếp cùng trên mạng xôn xao bàn tán.
Hai người phụ trách của tổ chương trình không khỏi nhìn nhau cười, nhếch miệng lộ ra vẻ mặt đầy thâm ý.
Nhất Lạp Trần Ai sẽ không hát tiếng Quảng Đông?
Nhất Lạp Trần Ai cũng bị người đánh cho không kịp trở tay?
Ha ha ha!
Lát nữa nhất định sẽ khiến các ngươi kinh rớt cằm không kịp!
Tổ đạo diễn của chương trình tất cả mọi người, trước đó không lâu mới vừa bị Đường Ngôn làm cho kinh sợ đến loạn cả tim gan ở hậu trường.
Tự nhiên cũng rất muốn để khán giả nếm thử cảm giác này.
Vì vậy, liên quan đến các cuộc thảo luận trên mạng, lại kỳ lạ không ai chặn tin.
Đặc biệt là tổng biên kịch cùng tổng đạo diễn của chương trình, đường đường là người phụ trách chương trình, trong công ty lớn nhỏ cũng là một chức cao, trước đó không lâu lại bị Đường Ngôn chấn động một cách mạnh mẽ, chẳng khác nào xem những diễn viên quần chúng qua đường vậy.
Cái cảm giác bị vả mặt này, nhất định phải để đám khán giả không hiểu chuyện này trải nghiệm một lần!
Nghĩa là, ta chịu khổ, ngươi cũng đừng mong sung sướng!
Khà khà!
.........
.........
Cùng lúc đó.
Ký túc xá nữ lầu của Học viện Âm nhạc Thiên Hải, trong phòng 306.
Nhan Khuynh Thiền, Chu Mộng Dao và ba nữ sinh khác đang nhìn máy tính, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày tái mét.
Con người vốn dĩ có lòng trắc ẩn, vốn là chương trình này vốn không mấy hứng thú.
Nhưng vì trong chương trình có người quen của mình, bạn học, thân thích, anh em tốt gì đó, nên đôi khi lại không thể giải thích được thấy hứng thú, đặc biệt muốn tìm kiếm người mình quen trên màn hình.
Tập thể nữ sinh của ký túc xá 306 vốn không có sức đề kháng đối với chương trình âm nhạc.
Hơn nữa lại quen biết Đường Ngôn, thì càng không thể bỏ lỡ chương trình, theo dõi toàn bộ quá trình.
Mà hiện tại Đường Ngôn bị fan của Từ Tường, Nam Phong Vũ và một ít quân thuỷ hướng dư luận, tự nhiên nảy sinh sự đồng lòng căm hận, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận phồng lên, tâm tình đặc biệt khó chịu.
Bốn người nhìn thấy chỗ tức giận, không kìm được lần lượt cầm điện thoại lên vào phòng trực tiếp phản bác.
Đối với những quân thuỷ đó và những người hâm mộ của Từ Tường, Nam Phong Vũ tiến hành phản bác quyết liệt!
Đáng tiếc sức của bốn người thật sự quá nhỏ bé.
Dưới chiêu bài của Kim Hòa Giải trí, Thiên Hằng Giải trí và sự hỗ trợ của fan Từ Tường, Nam Phong Vũ, kiểu như chiến thuật biển người.
Những lời phản bác không ngừng bị nhấn chìm trong một đống tiếng chất vấn của những kẻ điều hướng dư luận.
Đến bọt sóng nhỏ cũng không dấy lên được, khiến bốn nữ sinh đau cả khoé mắt.
Trong chiến thuật biển người như vậy, đương nhiên chắc chắn không chỉ có fan của Từ Tường, Nam Phong Vũ.
Hai người này cũng chỉ là trong vòng bán kết vừa hát một ca khúc dân ca kinh điển mới triệt để nổi tiếng.
Trước vẫn luôn làm người ít tên tuổi trong giới, cơ bản không có fan.
Cái đám điều hướng dư luận này chửi rủa bôi nhọ Đường Ngôn, phần lớn đều là đại quân thuỷ của Kim Hòa và Thiên Hằng Giải trí.
Là tập đoàn nổi tiếng, một trong ba công ty giải trí hàng đầu.
Hai tập đoàn đều có bộ phận truyền thông và quan hệ công chúng, mỗi bên nuôi một đội quân thuỷ hùng hậu.
Đám người đó không có điểm mấu chốt nào, chỉ cần trả thù lao là sẽ bôi nhọ, điều hướng dư luận.
Dù trong đội quân thuỷ có mấy người trên thực tế yêu thích ca khúc của Nhất Lạp Trần Ai, nhưng dưới sự tấn công bằng tiền bạc của Kim Hòa Giải trí và Thiên Hằng Giải trí, vẫn sẽ làm trái lương tâm mà điều hướng dư luận một cách lung tung.
Bốn nữ sinh thấy căn bản không có tác dụng gì, bất lực đặt điện thoại di động xuống.
Trong phòng trực tiếp vẫn là thiên hạ của fan Từ Tường, Nam Phong Vũ, giống như còn chưa thắng được trận chung kết tổng kết quả mà thôi.
Các loại tiếng chất vấn, màn đạn điều hướng không ngừng lướt, rất nhiều người trắng trợn trực tiếp để Đường Ngôn đầu hàng, không cần so nữa.
Quá đáng ghét!
Trong mắt Nhan Khuynh Thiền thoáng qua một vẻ lo lắng, nhưng sắc mặt vẫn kiên định nói:
"Đường Ngôn sẽ không thua!"
"Khuynh Thiền, Đường Ngôn sẽ nói tiếng Quảng Đông sao?" Trong ký túc xá một nữ sinh có dáng người cao gầy hỏi.
"Ta không biết, không nghe hắn từng nói." Nhan Khuynh Thiền suy nghĩ một chút, nói thật.
"Vậy xong rồi! Lần này sẽ không thua thật chứ? Còn chưa thua đâu mà đám fan Từ Tường, Nam Phong Vũ này đã gào thét như vậy, nếu như thua thật, còn gì nữa, bọn họ còn chưa trào phúng chết Đường Ngôn a!"
Một nữ sinh gầy gò khác lo lắng nói.
Nhan Khuynh Thiền liếc nhìn nữ sinh gầy gò, không nói gì, trong mắt mang theo vẻ lo âu.
Ngược lại không phải sợ Đường Ngôn thua trận.
Mà là sợ chính Đường Ngôn không qua được cái này, người ưu tú thường thường rất tự phụ, nếu thật thua đả kích sẽ rất lớn.
Chu Mộng Dao cũng không nói thêm gì.
Nàng cảm thấy con người Đường Ngôn này, nhìn như chỉ là sinh viên năm tư, nhưng lại có một loại năng lực thay đổi hết thảy.
Người con trai có năng lực này, lại có vẻ rất thành thục, cũng rất khiến người khác an tâm.
Điều quan trọng nhất chính là.
Người con trai trưởng thành như thế, thật sự rất có mị lực.
.........
.........
Bởi vì là trận chung kết cuối cùng.
Vì vậy để thận trọng xem xét, tổ chương trình trên cơ sở 5 phút sáng tác vốn có, đã thêm 10 phút thời gian.
Mỗi tổ hợp có tổng cộng 15 phút sáng tác ca khúc.
Nếu 15 phút không sáng tác ra được, trực tiếp coi như bị loại, đối thủ tự động thăng cấp!
15 phút thời gian trôi qua rất nhanh.
Dưới sự bố trí sắp xếp nhận thưởng của tổ chương trình, khán giả tại hiện trường không bị mất kiên nhẫn quá nhiều.
Trong phòng trực tiếp cũng có người chủ trì khuấy động bầu không khí phát thưởng kỷ niệm.
Vì vậy, sau khi 15 phút qua đi, phòng trực tiếp cũng không có quá nhiều người rời đi.
Mọi người đều đang chờ đợi trận đấu cuối cùng.
15 phút đã hết giờ!
Hai tổ hợp bốc thăm quyết định ai lên sân trước.
Cũng giống như chơi cờ vây, đi trước là nắm giữ một lợi thế nhất định.
Bởi vì đây là sân khấu gameshow thực tế, khán giả tập trung nghe khá cao, hát trước thì, khán giả quen trước, trong đầu sẽ có ấn tượng khá sâu về ca khúc đầu tiên.
Người ra trận sau, trừ khi ca khúc có chất lượng đặc biệt nổi bật, nếu không khán giả sẽ có cảm giác tốt hơn đối với bài hát thứ nhất, tự nhiên sẽ ủng hộ tổ hợp ra sân trước.
Vận may của Đường Ngôn và Phùng Kỳ Uy rõ ràng rất bình thường.
Lượt bốc thăm đi trước là tổ hợp của Từ Tường và Nam Phong Vũ!
Sau đó toàn bộ đèn trong khán phòng nhấp nháy, tập trung ánh sáng lên sân khấu.
Từ Tường bước lên đài trước, sắp sửa hát ca khúc rock and roll tiếng Quảng Đông mới do hai người bọn họ sáng tác cho trận chung kết!
Bản thân lại là người địa phương tỉnh Việt, hơn nữa được ưu tiên biểu diễn.
Xét từ vẻ bề ngoài.
Tổ hợp của Từ Tường và Nam Phong Vũ có thể nói đã chiếm hết ưu thế, không thắng cũng khó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận