Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 177: Cứu trận như cứu hỏa, cứu vớt Tiềm Long đương gia âm nhạc game show (length: 7849)

"Không ai có thể thay thế được sao?"
Đường Ngôn nghe xong ngẩn người: "Chỉ là một tiết mục âm nhạc có nhà soạn nhạc thôi mà, coi như là am hiểu sáng tác gốc cũng đâu đến mức khuếch đại đến mức không ai thay thế được chứ? Sao thế? Lẽ nào hắn là nhà soạn nhạc số một trong bảng xếp hạng kim bài?"
"Không có, không có, thâm niên của hắn vẫn chưa đến mức đó."
Hàn Tình giải thích: "Chủ yếu là tiết mục thi đấu âm nhạc của chúng ta có vấn đề về thể lệ, thể lệ quy định, mỗi một kỳ mỗi một tổ hợp ca hát đều sẽ tiến hành bốc thăm, không chỉ là đấu với đối thủ, quan trọng nhất là phải đối đầu với đề mục gốc của kỳ đó.
Sau đó, đợi các tổ nhận được yêu cầu đề bài, trong khoảng thời gian ngắn dựa trên đề bài này, sáng tác ra một ca khúc nguyên bản, sau đó ca sĩ của tổ đó lên sân khấu biểu diễn, cùng tổ hợp đối thủ tiến hành PK, chấm điểm trực tiếp tại hiện trường, ai thắng ai thua, nhìn là rõ.
Còn không có bốc thăm ra đề mục trước, ngay cả tổ sản xuất tiết mục cũng không biết cụ thể tổ nào sẽ bốc thăm phải đề bài sáng tác ra sao.
Cũng chính bởi vì thể lệ thi đấu mới lạ, độc đáo, kịch liệt, tràn đầy chờ đợi và tính bất định này, mà Tiềm Long của chúng ta mới chiếm được một vị trí trong vòng các chương trình game show, phải biết, trước đây chúng ta ở thị trường game show, cơ bản không có chương trình thực tế nào cả.
Cho nên mới nói, những ca sĩ và nhà soạn nhạc có thể đi đến vòng chung kết này đều là những người đã hợp tác lâu dài nửa năm trời, trong lúc đó đặc biệt quen thuộc, mới có thể trong thời gian ngắn sáng tác ra được tác phẩm nguyên bản phù hợp nhất, mà bây giờ đột nhiên tạm thời tìm một nhà soạn nhạc đến thế chỗ, rất khó để có được hiệu quả của chương trình trước đây, fan khán giả sẽ chửi má nó!
Cho dù các nhà soạn nhạc kim bài khác của công ty ra tay, cũng gần như không được, dù sao có là kim bài thì cũng rất khó có thể trong thời gian ngắn mà ngẫu nhiên bốc thăm rồi sáng tác ca khúc.
Cho dù có sáng tác ra được, cũng chưa chắc có thể phù hợp với phong cách giọng hát của ca sĩ.
Nếu như bốc phải đề bài đơn giản thì còn đỡ, nếu bốc phải đề bài khó, đến lúc sáng tác không xong, hiệu ứng của tiết mục sẽ đổ bể ngay."
Đường Ngôn nghe xong, cau mày trầm tư, hỏi lại: "Vậy ý của ngươi hiện giờ là thế nào?"
"Ta và Lưu bộ của bộ phận âm nhạc đã bàn bạc cả buổi, công ty chúng ta có thể có thực lực cứu vãn chương trình game show này, chỉ...chỉ có ngươi, cho nên muốn xem ngươi có thể đứng ra cứu một hồi, hoàn thành nốt một kỳ tiết mục âm nhạc của vòng chung kết hay không..."
Hàn Tình nói đến cuối, giọng điệu khá là áy náy.
Nàng nói vòng vo nhiều như vậy, thực chất chỉ muốn Đường Ngôn ra tay cứu bồ, cả Tiềm Long truyền thông chỉ có hắn có năng lực này.
Loại cục diện nguy cấp này, người khác căn bản không làm được!
Thế nhưng Hàn Tình cũng rõ, Đường Ngôn có tính cách kỳ quái, xưa nay không thích lên sân khấu loại hình game show, mà vẫn chủ yếu sáng tác phía sau hậu trường.
Đối với việc người trẻ tuổi sốt sắng muốn nổi tiếng, Đường Ngôn lại chưa bao giờ để trong lòng.
Rất kỳ lạ.
Nhưng nếu hắn đã như vậy, Tiềm Long truyền thông có thể làm là cố gắng bảo vệ sự riêng tư của hắn.
Từ sau khi nổi tiếng trong giới âm nhạc, không biết bao nhiêu cơ quan truyền thông muốn phỏng vấn mời hắn, đều bị Tiềm Long truyền thông dùng năng lực của mình đè xuống hết rồi.
"Có thể, đi đâu ghi hình?"
Đường Ngôn thoáng suy nghĩ, không do dự quá nhiều, giới nghệ thuật có câu cứu bồ như cứu hỏa.
Hơn nữa, mình là thành viên của bộ phận soạn nhạc của công ty, thêm nữa Hàn Tình đối xử với mình cũng không tệ, gặp phải chuyện thì nhất định phải ra tay giúp đỡ, không thì cũng không được.
Dù sao trước đây mình có chuyện gì, chỉ cần một cuộc điện thoại, mặc kệ là Hàn Tình hay Lưu Đức Cường của bộ phận âm nhạc, đều sẽ cố gắng hết sức giúp mình giải quyết.
Mọi người giúp nhau mà.
Còn chuyện lên chương trình game show cũng không có gì, đến lúc đó đeo mặt nạ lên là được, dù sao cũng chỉ thay thế một kỳ thôi, chờ thu hình xong vòng chung kết là xong.
"Hả? Ngươi đồng ý rồi?"
Giọng của Hàn Tình đặc biệt vui mừng, vốn dĩ chỉ là nhắm mắt làm liều thử một phen, không ngờ lại thật sự đồng ý.
"Ừm, nhưng mà đến lúc đó ta muốn đeo mặt nạ lên sân khấu." Đường Ngôn đưa ra yêu cầu.
"Cái này được, vốn dĩ các nhà soạn nhạc của tổ hợp đó đều sáng tác phía sau hậu trường mà, trước sân khấu chủ yếu là việc của ca sĩ." Hàn Tình dứt khoát nói.
"Địa điểm và thời gian thu hình ở đâu, ta sắp nhập học, phải sắp xếp một chút." Đường Ngôn hỏi.
"Ở Thâm Thành! Thời gian thu hình là 12h trưa ngày kia." Hàn Tình nói.
"Thâm Thành? Không phải ở Thiên Hải sao?" Đường Ngôn cau mày nói, Thâm Thành có hơi xa, còn phải đến sớm nữa.
"Tiết mục âm nhạc này là do văn phòng chi nhánh Thâm Thành của Tiềm Long truyền thông chúng ta phụ trách, nên địa điểm thu hình vẫn luôn ở bên Thâm Thành, chuyện trường học cậu đừng lo, tớ sẽ đi chào hỏi lãnh đạo trường."
Hàn Tình vội vàng nói.
"Được, gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến sớm." Đường Ngôn nói.
"Tớ giúp cậu đặt vé máy bay, đến Thâm Thành, văn phòng chi nhánh sẽ tiếp đón toàn bộ hành trình."
Giải quyết được vấn đề lớn, giọng điệu của Hàn Tình cuối cùng cũng coi như thả lỏng hơn.
Nhà soạn nhạc hạt nhân của tiết mục âm nhạc lại bị người khác bất ngờ lôi đi mất, người này lại là người trong danh sách của bộ phận soạn nhạc, nếu để xảy ra chuyện làm chương trình âm nhạc hot nhất của công ty bị hủy trong một ngày.
Đến lúc đó cô sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn từ cấp trên, người đầu tiên bị truy trách tất nhiên là cô.
Mà bây giờ có Đường Ngôn ra tay, cô liền yên tâm.
Về chuyện soạn nhạc, vị này trước mắt chính là một nhân tài yêu nghiệt có một không hai.
Không chừng lần này trong tiết mục âm nhạc, lại có thể cho ra mấy ca khúc kinh điển để đời đấy.
Nghĩ đến đó.
Trong lòng Hàn Tình có chút mong chờ, với tư cách là fan hâm mộ một đường của Nhất Lạp Trần Ai.
Cô thực sự tò mò xem lần này trong chương trình âm nhạc sẽ sáng tác ra bài hát gì để trấn giữ sân khấu!
...
...
Không lâu sau.
Hàn Tình đột nhiên bất đắc dĩ gửi tin nhắn đến.
Vào giữa hè, khu vực phía Nam gặp phải thời tiết mưa bão, không đặt được vé máy bay, rất nhiều chuyến bay phải tạm dừng.
Đường Ngôn cũng không thấy có vấn đề gì, nếu không đi máy bay được thì cứ đi tàu hỏa đến Thâm Thành, dù sao đường sắt cao tốc bây giờ tốc độ cũng rất nhanh.
Chỉ tiếc là trùng vào mùa khai giảng, vé tàu cũng rất khó đặt, vẫn là Hàn Tình phải dùng một ít quan hệ, mới đặt được một vé.
Một tiếng sau.
Chiếc xe bảo mẫu cao cấp của Tiềm Long truyền thông chạy đến trước cửa nhà Đường Ngôn ở khu Cổ Hiền.
Sau đó, hắn đi thẳng đến ga đường sắt cao tốc Thiên Hải.
Quét mã quẹt thẻ kiểm tra an ninh vào ga, nhìn dòng người mang theo hành lý tất bật chờ tàu bên cạnh, Đường Ngôn lại có chút nhớ đến cảm giác ở kiếp trước.
Kiếp trước, hắn là một người làm công ở tầng lớp dưới đáy, mỗi lần đến Tết hay là kỳ nghỉ về nhà.
Đều ngồi những chuyến tàu hỏa phổ thông.
Không phải là tàu cao tốc hay máy bay không được, mà là vì tàu hỏa phổ thông có giá cả hợp lý hơn.
Khi đó một tháng lương chỉ có bốn, năm ngàn tệ, một chuyến về nhà xa cả ngàn cây số, nếu đi máy bay hay tàu cao tốc thì một đi một về, cơ bản một tháng lương là hết sạch.
Sao mà đành lòng chứ?
Đời này thì khác, hắn hiện tại đi đâu đều có siêu xe triệu tệ đưa đón, xa hơn chút thì là khoang hạng nhất máy bay.
Ngược lại không còn cái cảm giác đặc biệt của những chuyến về nhà ở kiếp trước nữa.
Nhìn dòng người mang theo hành lý ở quầy làm thủ tục, Đường Ngôn lại hai tay nhẹ nhàng chẳng có gì cả.
Có đôi khi ngẫm lại cũng đúng.
Không phải là không thừa nhận.
Gặp gỡ nhân sinh giữa có tiền và không có tiền, quả thực một trời một vực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận