Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 281: Cái gì? 《 Năm Tháng Huy Hoàng 》 đánh 《 Thập Niên Nhân Gian 》? (length: 8576)

"Ta quá mệt, ngủ trước đã, hôm nay trễ quá rồi, thôi vậy, nói với Phong tử, tối mai ta mời mọi người đi Vân Đỉnh mát xa một trận, xong đợt nghỉ hè anh em vẫn chưa tụ tập đến đây, gia đình tùy ý mang theo, món ăn tùy ý gọi, để Đỗ Thịnh cũng về."
Đường Ngôn nằm trên giường nhỏ trong ký túc xá của mình cảm thấy vô cùng thoải mái, trong miệng nói tùy tiện.
Từ khi giá trị bản thân đạt 180 triệu trở đi, giọng điệu đều khác hẳn, thể hiện rõ một kẻ có tiền thích làm theo ý mình.
"Đi Vân Đỉnh? Hào phóng vậy Ngôn ca?"
Mắt Đặng Vũ Bác sáng rực lên.
Nhà hàng Vân Đỉnh, một khách sạn 5 sao nổi tiếng ở Thiên Hải, đồ ăn ngon thì không dám chắc, nhưng độ sang chảnh thì khỏi phải bàn.
Đây chính là một trong những địa điểm được nhiều tập đoàn danh tiếng ở Thiên Hải chọn làm nơi tổ chức tiệc rượu chính thức, nâng tầm khách sạn quốc tế 5 sao xa hoa lên một đẳng cấp khác.
Đối với một học sinh nghèo đang còn đi học mà nói, nơi như thế này tuyệt đối là chốn mơ ước, bản thân căn bản không có tiền mà đến.
"Chuyện này còn giả được à? Ngủ ngon đi, ngày mai anh đưa chú em tận hưởng cuộc sống thượng lưu, nhất định phải xây dựng cho tiểu tử ngươi quan điểm giá trị đúng đắn, đừng có vì một cô gái mà cả ngày ủ rũ."
Đầu thu đêm khuya đã có chút lạnh, Đường Ngôn cuộn chăn lại, cười nói.
"Ngôn ca, ta không có... ta..." Đặng Vũ Bác vội vàng biện giải.
"Không có cái rắm, đừng giải thích, ý đồ của ngươi kia ta không thấy được chắc? Mau buông tay đi huynh đệ, ngươi không nỡ bỏ, người khác đã bỏ ngươi rồi."
Đường Ngôn nhìn sắc mặt Đặng Vũ Bác, cảm giác hắn càng ngày càng lún sâu, nhất định phải dùng chút liều mạnh.
Thời gian tuổi trẻ hai mươi tươi đẹp, không nên vì một con nhỏ cặn bã mà làm mình chật vật như vậy.
"Ta..." Đặng Vũ Bác bị nói trúng tim đen, lắp bắp không biết nói sao cho phải.
"Bác tử, ta nói với ngươi, bây giờ ngươi chỉ có học hành chăm chỉ, sau này kiếm tiền cho giỏi, chẳng phải là một chiếc BMW 5-Series thôi sao? Chẳng phải là một tên phú nhị đại sao?
Gia đình hắn có chút tiền thì sao, hắn tiêu được bao nhiêu? Công ty nhà máy của cha mẹ hắn, hắn còn không có quyền lên tiếng.
Ngươi chăm chỉ kiếm tiền, làm một chiếc BMW 740, làm một chiếc Mercedes S-Class, đến lúc đó ngươi xem Chu Nhã Kỳ có hối hận hay không, phú nhị đại nào thơm bằng phú nhất đại?"
Đường Ngôn lấy chính mình ra làm ví dụ để thuyết phục người khác, còn kể lại chuyện sau khi thành danh, Thẩm Tâm Nghiên hối hận đến mức nào, cầu xin đến mức nào.
"Anh nói đúng, Ngôn ca."
Ánh mắt Đặng Vũ Bác cuối cùng cũng thay đổi, từ ảm đạm biến thành một chút ánh sáng phấn đấu.
"Tốt lắm, phấn đấu đi thiếu niên!"
Đường Ngôn thấy khuyên nhủ có hiệu quả, liền ngả đầu ngủ say.
Dù sao cũng là anh em tốt ở chung ký túc xá mấy năm, có thể giúp được một chút thì nên giúp.
Người ta vẫn nói, một người đắc đạo, gà chó lên trời mà.
...
...
Đang là tháng mười, cuối thu.
Đêm cuối thu, tĩnh mịch mà thần bí, ánh trăng chiếu xuống con đường mòn trong rừng, tạo thành những mảng sáng tối loang lổ.
Lúc này, tiếng côn trùng thu kêu càng thêm trong trẻo du dương, như đang kể chuyện thu.
Và câu chuyện ấy, tựa như lá thu, rơi xuống trong lòng, hóa thành những mảnh hồi ức tốt đẹp.
Mùa này chính là đầu mùa của cuộc thi cuối năm.
Là mùa giải cuối cùng trong năm, theo thông lệ, thường rất náo nhiệt.
Vì rất nhiều người vì những đề cử trong lễ trao giải Kim Khúc hằng năm, bắt đầu điên cuồng dốc sức.
Điều này đương nhiên dẫn đến mùa thi cuối năm hằng năm đều rất náo nhiệt, cao thủ xuất hiện liên tiếp.
Rất nhiều cao thủ từng đoạt giải vàng, ca sĩ hạng nhất, nín một năm chỉ chờ dịp bung lụa.
Vì vậy, trong bốn mùa thi hàng năm, không có gì bất ngờ thì mùa thi cuối năm luôn là cuộc chiến khốc liệt nhất.
Quả đúng như dự đoán.
Khi màn đêm buông xuống.
Bảng xếp hạng quý của giới âm nhạc lại lần nữa trở nên náo nhiệt.
Trong mười ngày đầu của mùa thi cuối năm này.
Nói đến những ca khúc mới hay thì cũng không thiếu, nhà soạn nhạc danh tiếng ra tay, ca sĩ hạng nhất cũng dốc sức.
Cạnh tranh gọi là một trời một vực.
Ngươi vừa hát xong thì bên ta đã lên sàn, ai cũng dùng chiêu trò, chỉ để tăng lượng tiêu thụ.
Vì một hai thứ tự mà tranh nhau không dứt, huy động fan, chặn thông báo lôi kéo độ thân mật, còn có mở trực tiếp kéo lượt mua.
Mỗi một quý, Bảng Xếp Hạng Quý thu nhận tổng cộng 500 bài, vị trí thì cứ liên tục thay đổi không ngừng.
Người trong nghề ví von, Bảng Xếp Hạng Quý đã bước vào thời Chiến Quốc, mà lại là kiểu trăm nước đua tài.
Ngay cả những thứ tự cuối bảng đã tranh giành quyết liệt như vậy, thì thứ hạng cao nhất của mùa giải, top 10 đầy danh giá thì sao?
Chắc chắn càng thêm khốc liệt dị thường.
Trong thời gian ngắn ngủi mười ngày.
Top 10 của Bảng Xếp Hạng Quý đã thay phiên nhau mười mấy ca khúc.
Có thể ngươi vừa lên hạng không được một ngày nửa ngày, liền bị người ta đẩy xuống.
Tốc độ cạnh tranh và đào thải quá lớn, hầu như không ai có thể đứng vững ở Bảng Xếp Hạng Quý trong thời gian dài.
Nhưng mà.
Ngay giữa cuộc chiến hỗn loạn này, lại luôn có hai ca khúc, vững vàng chiếm giữ hai vị trí top 10.
Một bài tên là 《Năm Tháng Huy Hoàng》, một bài khác là 《Thập Niên Nhân Gian》.
Mặc kệ người khác cạnh tranh khốc liệt như thế nào, hai bài ca này cứ như vậy mà kiên cố, chưa từng rời khỏi top 10.
Lúc đầu rất nhiều người còn chưa chú ý, nhưng khi cục diện chiến sự ngày càng lan rộng, đã có người nhận ra.
Sau đó, trong giới âm nhạc liền lan truyền một câu nói đùa.
"Nước chảy tám đại ca, hào quang năm tháng và Thập Niên Nhân Gian là sắt đá".
Trong bối cảnh như vậy, sự quan tâm của thính giả và người trong giới đối với hai ca khúc này càng ngày càng nhiều.
Khi những ca khúc khác đều giống như nước chảy trôi qua.
Một chuyện không ai ngờ đã xảy ra.
Fan của 《Năm Tháng Huy Hoàng》 và 《Thập Niên Nhân Gian》 lại gây ầm ĩ lên.
Không ai chịu thua ai.
Fan ủng hộ 《Năm Tháng Huy Hoàng》 thì si mê cái tinh thần của năm tháng vàng son và đặc điểm nhạc Quảng Đông.
Mà fan ủng hộ 《Thập Niên Nhân Gian》 thì đắm say với sự phóng khoáng du dương của thể loại cổ phong và giọng hát truyền cảm.
Hơn nữa, ca sĩ hát hai bài này lại là cùng một người, giọng hát ngang nhau, đề tài tranh cãi nảy lửa bắt đầu từ đây.
Hai bên đua nhau phân tích áp chế.
Trong khu bình luận Bảng Xếp Hạng Quý của giới âm nhạc.
Trong khu bình luận của các ca khúc.
Trên các diễn đàn lớn và các Tieba của giới âm nhạc.
Thậm chí ở một vài nhóm chat, nhóm fan hay các buổi offline, đều âm thầm đối đầu, lúc nào cũng có thể bùng nổ một cuộc chiến ngôn từ.
Trong chốc lát.
Chiến hỏa phân tranh, tàn phá và bao trùm đại địa, như hai con hổ tranh nhau.
Những lời tranh luận không ngớt giống như mưa tên, tiếng đạn pháo liên hồi, trận địa đầy người bị thương, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ chiến trường.
Cuộc chiến khốc liệt vẫn tiếp diễn, hai bên không ai chịu bỏ cuộc.
Cho đến khi ở diễn đàn âm nhạc lớn nhất cả nước, có người đột nhiên lên tiếng.
【 Cái gì mà năm tháng vàng son, cái gì Thập Niên Nhân Gian, cái gì ngươi cao ta thấp, ngươi mạnh ta yếu, đều là Nhất Lạp Trần Ai dùng tay trái đánh tay phải mà thôi, tranh giành làm gì? 】 Một câu nói như đánh thức người trong mộng.
Một hòn đá ném xuống tạo nên cơn sóng lớn.
Hai phe fan đang công kích nhau, đang tham gia vào cuộc đại chiến giữa hai hổ.
Đột nhiên sững người!
Sau đó mới nhận ra, trước đây chỉ mải quan tâm ca khúc và ca sĩ.
Theo bản năng quên mất nhiều chi tiết nhỏ.
Ví dụ như người sáng tác.
Rất nhiều fan không mấy quan tâm đến người viết nhạc theo bản năng cho rằng, hai ca khúc có phong cách khác nhau lớn như vậy, hoàn toàn hai kiểu khác nhau, không thể là do một người viết.
Cho đến bây giờ mới giật mình nhận ra.
Thì ra người sáng tác của cả hai ca khúc đều là Nhất Lạp Trần Ai.
Hóa ra cái gọi là nhị hổ tranh giành trên Bảng Xếp Hạng Quý, đều là người ta tay trái đánh tay phải?
Thuật Tả Hữu Hỗ Bác?
Ôi!
Còn gì ý nghĩa nữa đây?
Thật là ngớ ngẩn, thật là ngớ ngẩn mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận