Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 256: Một người xướng có ý tứ gì, muốn so liền so nam nữ hợp xướng! (length: 8581)

Tuy rằng Chu Mộng Dao rất xinh đẹp.
Nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, bị người bắt nạt bạn gái chính thức của mình, nói ra, Lý Huân Khang cảm thấy thật mất mặt, mất thể diện.
Nói lại.
Hắn Lý Huân Khang đã tốt nghiệp mấy năm, đối mặt những học sinh non nớt còn ở trong trường, tự nhiên có một loại cảm giác ưu việt.
Luôn cảm thấy mình so với trường học trưởng thành, ngầu hơn một chút.
Cái gì hội trưởng hội học sinh, ở trong trường học thì còn có chút tác dụng, ra xã hội, ta sợ ngươi chắc!
Vì vậy những học sinh khác sợ khí thế của Chu Mộng Dao, nhưng hắn Lý Huân Khang không hề kiêng dè, trực tiếp dùng ánh mắt nham hiểm khiêu khích.
Đáng tiếc.
Gia thế của Chu Mộng Dao thế nào?
Căn bản không sợ một tên phú nhị đại bản địa Thiên Hải.
Lý Huân Khang không lên tiếng thì còn tốt, dù sao đều là bạn học có thể khách khí một chút, hắn vừa chen vào một câu nói châm chọc quái gở, Chu Mộng Dao nghe thấy lập tức muốn nổi giận.
Đúng lúc này.
"Mộng Dao, cứ để nàng so đi, không cần nổi nóng."
Nhan Khuynh Thiền đột nhiên đưa tay kéo nàng.
Đối phương đã chiếm thế thượng phong trong lời nói, Chu Mộng Dao lúc này nếu hung hăng ép người, hiệu quả mang lại sẽ ngược lại.
Nói chuyện với loại người như vậy vô ích, phải làm bẽ mặt mạnh mẽ, mới tỉnh ngộ được.
Một lần phải đánh cho sợ đánh cho đau, nếu không lần sau nàng còn tưởng ngươi mềm yếu dễ bị bắt nạt đấy.
Chu Mộng Dao nghe vậy liền tỉnh táo lại.
Vừa rồi quá lo cho bạn thân, có hơi kích động.
So hát, bạn thân của mình còn sợ ai chắc?
Cho dù là ca sĩ hạng nhất đến cũng không sợ.
Hôm nay Hướng Văn Khiết mưu ma chước quỷ xem ra đã đá vào vách sắt rồi.
Cứ chờ bị làm bẽ mặt đi!
Nghĩ vậy, Chu Mộng Dao không nói gì, khoanh tay trước ngực, mắt lạnh quan sát, trong lòng lại có chút mong chờ màn thể hiện của bạn thân.
Dưới ánh đèn của quán bar, làn da trắng như tuyết của Nhan Khuynh Thiền càng thêm rạng rỡ, khí chất lạnh lùng càng sâu hơn vài phần.
"Nhưng mà, nếu chỉ so thanh nhạc, thì uống từng này quá vô vị."
Ngón tay ngọc thon dài của Nhan Khuynh Thiền đột nhiên chỉ vào chai Hennessy XO vừa mới mở trên bàn, lạnh lùng nói:
"Đã nói thế, ai thua, một hơi uống hết sạch một chai, có dám chơi không?"
Lời vừa nói ra.
Mấy người bạn học trên ghế dài đều trợn tròn mắt.
Thổi hết một chai Hennessy XO?
Toàn bộ bạn học đều không nghe nhầm sao, tất cả đều hít một hơi lạnh.
Hennessy XO ở các quán bar thường có, chai lớn 700 ml.
Loại 700 ml này, rượu Tây 40 độ, tửu lượng tốt, từ từ uống thì một người một chai không có vấn đề gì lớn.
Nhưng một hơi uống cạn.
Đó lại hoàn toàn không phải khái niệm như thế.
Nếu là bia, đồ uống 2,5 độ, một hơi hết chai thì còn được.
Nhưng mà đồ uống 40 độ cồn, thổi chai?
Không phải thuộc loại người có tửu lượng trần nhà thì ai dám chơi trò này?
Cho rằng cồn là giả chắc? Đang đùa ngươi đấy?
Cồn cao độ thật sự vào bụng, áp lực đối với cơ thể không nhỏ đâu!
Thiên tiên của lớp mình sao hôm nay cứng rắn vậy?
Có chút bất ngờ nha.
Hướng Văn Khiết vừa nghe phải uống hết một chai 700 ml rượu Tây, lập tức bị choáng váng.
Nàng cũng có chút tửu lượng, nhưng mà một hơi hết sạch một chai rượu Tây 40 độ, căn bản không uống được.
Đây là rượu, không phải là nước.
Hướng Văn Khiết theo bản năng đưa mắt liếc nhìn Lý Huân Khang.
Lý Huân Khang cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của cô bạn gái xinh đẹp như hoa khôi, khí phách nam nhi trong lòng lập tức dâng lên.
Hai người mới quen chưa được mấy ngày, ngoài những tiếp xúc tay chân đơn giản, chuyện đứng đắn còn chưa làm được đây.
Lúc này trước mặt người đẹp sao có thể lùi bước được chứ?
Nhất định phải cứng rắn lên!
Hơn nữa người phụ nữ này chắc cũng cố ý làm ra vẻ để dọa mà thôi, không thể bị thủ đoạn nhỏ này dọa sợ được.
Nói lùi một bước, lỡ thua quá Hướng Văn Khiết uống không được, thì mình thay cô ta uống.
Là một tay ăn chơi suốt đêm ở các câu lạc bộ quán bar, tửu lượng của Lý Huân Khang tuy không quá cao nhưng mà một chai Hennessy XO vẫn có thể chơi được.
Cùng lắm là say một giấc mà thôi.
Dù sao thua ai thì thua cũng không thể thua trận.
Nghĩ vậy, Lý Huân Khang cho Hướng Văn Khiết một ánh mắt kiên định.
Có Lý Huân Khang củng cố tinh thần, Hướng Văn Khiết lại lần nữa lấy hết dũng khí:
"Được, so thì so, ai thua uống hết một chai Hennessy!"
Ào!
Bạn học ở đây lập tức xôn xao, còn tưởng một bên nào đó muốn nhận thua rút lui đây chứ.
Kết quả chẳng ai sợ ai, thật sự muốn làm tới cùng.
Một số ít bạn học cảm thấy như vậy không hay, sinh nhật mà lại cãi nhau kịch liệt làm gì?
Nhưng phần lớn bạn học vẫn rất mong chờ, ở quán bar trong không khí âm nhạc như vậy, con người càng dễ kích động, thấy náo nhiệt càng thêm hưng phấn.
Đặc biệt lại thêm chút cược, càng thêm cuốn hút.
Trong mắt bạn học lớp thanh nhạc 3, giọng hát của Hướng Văn Khiết đừng nói ở trong lớp, ở toàn bộ khoa thanh nhạc của Học viện âm nhạc Thiên Hải cũng là cao thủ số một số hai.
Hơn nữa nhan sắc không tầm thường, vừa tốt nghiệp chắc là đã có thể trở thành ca sĩ chuyên nghiệp.
Thực lực rất mạnh.
Còn về cô bạn Nhan Khuynh Thiền mới chuyển đến nửa năm nay, mọi người có chút xa lạ.
Chỉ biết nhan sắc cô ta nghịch thiên, ngày thường rất lạnh lùng, ngoại trừ với Chu Mộng Dao và Dương Phỉ Duyệt, Lý Mẫn trong ký túc xá nói vài câu thì không phản ứng với ai khác.
Đến đi học cũng rất lạnh lùng và ít nói.
Rốt cuộc có thực lực hay không mọi người cũng không biết.
"Được, nếu đã muốn so, thì phải chính thức một chút.
Ta quen quản lý quán bar, ta sẽ liên hệ một chút, bảo ban nhạc dừng lại, để chúng ta trực tiếp hát trên sân khấu.
Ai hát được hay không, nghe một cái hiểu ngay, khán giả toàn trường cũng biết."
Lý Huân Khang đề nghị, hắn thường xuyên lui tới quán bar Âm Vận, có chút mặt mũi quản lý nên sẽ đồng ý, dù sao cũng chỉ là vui chơi thôi mà.
Nhan Khuynh Thiền lạnh lùng gật đầu, không có ý kiến gì.
Hướng Văn Khiết lại càng không có ý kiến, vốn dĩ nàng muốn thể hiện, hơn nữa biểu diễn đúng sở trường hát của nàng thì còn gì bằng.
Ngay lúc Lý Huân Khang vừa quay người muốn đi liên hệ quản lý quán bar Âm Vận.
"Chờ một chút!"
Đường Ngôn đột nhiên lên tiếng.
Thu hút sự chú ý của mọi người.
Lý Huân Khang, Hướng Văn Khiết quay người lại, cả đám bạn học thanh nhạc 3 cũng đưa mắt nhìn hắn.
Ý gì đây?
Nhìn bộ dạng này muốn đổi ý à?
Không thể nào?
Chẳng lẽ bạn trai của thiên tiên Nhan Khuynh Thiền sợ rồi?
Không phải chứ, đến con gái còn dám nhận, một thằng con trai thì sợ cái gì chứ?
Lúc này, cho dù có uống chết thì cũng tuyệt đối không thể lùi bước.
Đều là người trẻ tuổi, là sĩ diện mà thôi, thua người thì cũng tuyệt đối không được thua trận!
Nghĩ vậy.
Bạn học lớp thanh nhạc 3 đều cho rằng Đường Ngôn bị dọa sợ nên muốn đổi ý hoặc là không dám so.
Ánh mắt đám học sinh nhìn Đường Ngôn tràn ngập khinh bỉ.
Chỉ lớn lên đẹp trai thì có tác dụng gì, túng hết cả rồi.
Cái loại vô dụng này, cũng không biết làm sao mà lọt vào mắt xanh của mỹ nhân thiên tiên kia chứ?
Thật phí của.
Tìm đàn ông như vậy thà đừng tìm còn hơn.
Thảo nào người ta nói, hóa ra là "gái giỏi đi với trai xấu"?
Xem ra không phải là không có lý.
Lý Huân Khang và Hướng Văn Khiết càng thêm đắc ý, xem ra có người muốn rút lui rồi, càng rút lui thì bọn hắn càng có lợi.
Không đánh mà thắng, điều này thật tốt.
Đặc biệt là Hướng Văn Khiết, đã bắt đầu nghĩ cách làm sao dùng từ ngữ nhục nhã trào phúng Nhan Khuynh Thiền.
Hôm nay xong rồi.
Xem Nhan Khuynh Thiền cô còn mặt mũi nào nữa.
Sau đó người được chú ý nhất chắc chắn là ta Hướng Văn Khiết.
Ai ngờ.
Lời tiếp theo của Đường Ngôn vừa thốt ra, trực tiếp làm mọi người kinh ngạc.
"Một người hát, thua mới uống một chai, có ý nghĩa gì? Chả khác gì đi thăm ông nội cả, muốn so thì chúng ta so song ca nam nữ!
Đội nào thua, đội đó mỗi người uống một chai, không được nhờ ai, có dám so không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận