Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 230: Nhất định phải thổ điểm huyết đi ra! (length: 6827)

Lúc này.
Vẫn mặt mày ủ rũ, Đổng gia thiếu gia đột nhiên lên tiếng, quay về phía sau thư ký nói:
"Đi bảo người ta tra cho ta thân phận của cái cậu thanh niên kia, có thể khiến Hà Bân nể trọng như vậy, chắc chắn không phải hạng người vô danh."
"Đúng đúng đúng, vẫn là đừng manh động, cứ điều tra rõ ràng rồi tính."
"Vẫn là Đổng tổng nghĩ chu đáo hơn."
"Nhỡ đâu có thân phận gì đó không được thì sao, phải biết người biết ta chứ."
Mấy gã phú thương khác đang căm phẫn sôi sục lập tức phản ứng lại, đúng đúng đúng, trước hết phải tra thân phận.
Vẫn là Đổng thiếu gia nghĩ đến chu đáo hơn.
Nhỡ đâu là đám Thái Tử đảng cấp cao nhất thì sao, thế này thì đắc tội không nổi.
Đương nhiên nếu như đúng là đám thiếu gia Thái Tử đảng cấp cao nhất, Kỳ Tuấn Nguyên bị đánh cũng đáng, truyền ra ngoài cũng không đến nỗi mất mặt như vậy, ai bảo hắn đụng phải tảng sắt.
Đây chính là sự chênh lệch về thân phận cá nhân.
Người bình thường đánh Kỳ Tuấn Nguyên, hắn cảm thấy đó là sỉ nhục, không thể nào kiềm chế cơn giận.
Còn nếu thiếu gia cấp cao nhất đánh hắn, hắn nghĩ đến chỉ là không mất mặt, thôi thì coi như đã hòa giải.
Đổng thị ở Thâm Thành đã cắm rễ mấy chục năm, mạng lưới giao thiệp dưới trướng đã sớm chằng chịt, thế lực rất lớn, thậm chí còn có vài công ty chuyên trách về tình báo.
Rất nhanh.
Thư ký từ ngoài cửa trở về, mang theo rất nhiều tin tức.
Cậu thanh niên tên Đường Ngôn này nhà ở Thiên Hải, quê quán là tỉnh Tấn phía Bắc, cha mẹ chỉ là công nhân nhà máy thép bình thường, ở địa phương có lẽ có chút họ hàng làm quan nhỏ, nhưng không có tác dụng gì, bối cảnh rất bình thường.
Con đường phát tài chính là sau khi ký hợp đồng với Tiềm Long tập đoàn thì trở thành nhà soạn nhạc.
Thực lực soạn nhạc cực kỳ cao cường, nhiều lần giúp Tiềm Long tập đoàn cải thiện cục diện ở mảng kinh doanh âm nhạc, rất được tầng lớp lãnh đạo của tập đoàn tín nhiệm.
Hôm nay đến Thâm Thành, là đại diện cho tổng công ty đến xử lý vụ game show của chi nhánh văn phòng Thâm Thành.
Sau khi thư ký kể xong những thông tin tra được cặn kẽ trong thời gian ngắn.
Một vài phú thương ở Thâm Thành đột nhiên khinh bỉ cười ha hả.
"Ha ha ha ha, thì ra là vậy, chẳng trách Hà Bân lại khách khí như thế, là người của tổng công ty đến, chi nhánh văn phòng ở đây tự nhiên phải cẩn thận đối đãi."
"Cứ làm như có chuyện gì ghê gớm, chỉ là một nhà soạn nhạc thôi, còn tưởng là có lai lịch gì to tát."
"Có được lãnh đạo tín nhiệm thì cũng chỉ là một nhà soạn nhạc, lẽ nào Tiềm Long lại vì thế mà xung đột với những công ty lớn như chúng ta?"
"Thật sự mà làm vậy, thì Tiềm Long thiệt hại lớn rồi, vì một nhà soạn nhạc thì chắc chắn không đáng."
"Mọi người đều là dân làm ăn cả, cái đạo lý này đã sớm nắm rõ."
Cuối cùng.
Ngay cả Kỳ Tuấn Nguyên cũng nhếch miệng đang đau ra cười.
Vừa nãy con nhỏ tên Hứa Y Nhiễm kia, tay cũng mạnh đấy chứ, vẫn còn đau đau trên mặt hắn.
Nhưng cứ yên tâm đi, rất nhanh thôi sẽ bắt mày phải quỳ xuống cầu xin ta!
Chỉ có nghĩ đến chuyện trả thù mới có thể làm cho tâm trạng u ám của Kỳ Tuấn Nguyên trở nên hưng phấn.
"Thằng nhãi đó cũng chỉ là một nhà soạn nhạc thôi, ta đây Kỳ Tuấn Nguyên làm ăn thực phẩm chứ có phải làm nhạc nhẽo đâu, còn sợ nó chắc? Nhất định phải phế nó!"
Trong lúc đám phú thương Thâm Thành đang khinh bỉ cười lớn.
Ngồi ở vị trí chính giữa phòng khách, Đổng gia thiếu gia sắc mặt lại hơi trầm xuống, không nói một lời, trong lòng cười lạnh không dứt.
Với tư cách là người nắm quyền của Đổng thị, hắn đương nhiên không để một nhà soạn nhạc trong mắt.
Cho dù nhà soạn nhạc này được lòng lãnh đạo Tiềm Long tập đoàn, hắn cũng chẳng xem là chuyện to tát.
Nếu như là lãnh đạo thực sự của Tiềm Long tập đoàn, hắn còn phải để ý một chút.
Chỉ là được lòng lãnh đạo thì chỉ là một nhà soạn nhạc thôi.
Có gì đâu chứ?
Hắn là con cháu gia tộc thương mại, từ nhỏ đã thấm nhuần những điều đó, tự nhiên hiểu rõ nhất bản chất của thương nhân, cái gì mà tín nhiệm, cái đó chẳng qua chỉ là khi ngươi còn có chút giá trị thôi.
Chờ đến khi ngươi hết giá trị, người bán đứng ngươi nhanh nhất chính là mấy cái gọi là "đại lão" thương nghiệp đấy.
Vì vậy cái hắn quan tâm nhất là Hà Bân, con cá chép hóa rồng này.
Nhân vật tài ba này mới là đối thủ thực sự của hắn ở Thâm Thành, những người khác còn chưa đủ tư cách.
Lần này Hà Bân đã giẫm đạp hết cả mặt mũi của Kỳ Tuấn Nguyên.
Vừa vặn mượn cơ hội này để Kỳ Tuấn Nguyên ra tay dò xét sâu cạn.
Vừa rồi đâu phải là Hà Bân giận thật, việc Đổng gia thiếu gia nhượng bộ lui binh không còn can thiệp vào nữa, trong lòng cũng có ý đồ này, chỉ có để Kỳ Tuấn Nguyên mất mặt càng tàn nhẫn, thì đến lúc đó mới dễ dàng khơi dậy lửa giận hơn.
Thấy chưa, lửa đã bùng lên rồi đó?
Kỳ Tuấn Nguyên có tài sản vài tỷ, ở Thâm Thành tuy không phải thuộc hàng cao cấp nhất nhưng cũng thuộc nhóm dự bị, hắn vừa ra tay, vừa vặn sẽ tạo sóng gió cho Hà Bân.
Còn mình thì ung dung ngồi hưởng lợi.
Quá hoàn mỹ!
Bản tính của hắn vốn là một kẻ thâm độc như rắn.
Bảo hắn trực tiếp đối đầu với Hà Bân, không hợp với tính cách của hắn, hơn nữa mang đến tổn thất cũng khó lường.
Chỉ có ở sau lưng hãm hại người, thừa lúc ngươi chưa phòng bị, đột ngột cắn ngươi một phát, mới đúng là con người của Đổng thiếu gia.
Hà Bân, tiểu tử này, hôm nay dám hoàn toàn không nể mặt hắn, làm sao hắn có thể bỏ qua như vậy chứ?
Nhất định phải nôn ra máu mới được!
Chỉ là có một điểm khiến Đổng gia thiếu gia rất nghi hoặc.
Đó là phản ứng hôm nay của Hà Bân không hề bình thường.
Bình thường thì Hà Bân gặp phải chuyện như vậy, thương lượng với hắn vài ba lần là có thể xong.
Vậy mà Hà Bân hôm nay lại giống như con mãnh hổ xuống núi đang khát máu, chỉ cần hơi đụng đến là sẽ nổi điên.
Cảm giác ngột ngạt quá mức!
Ngay cả hắn cũng không thể không nhường nhịn, tránh né mũi nhọn!
Tình huống này quá bất thường!
Lẽ nào Đường Ngôn này không chỉ đơn thuần là một nhà soạn nhạc?
Còn có thân phận nào khác?
Nhưng trong tài liệu do công ty tình báo của Đổng thị cung cấp thì không hề đề cập đến điều này mà?
Thật kỳ lạ!
Thôi kệ, không quan tâm!
Cứ âm hắn một vố trước đã rồi tính, xem hắn có chút bản lĩnh thật không, hay chỉ là cái loại có gan chó mà nhát như thỏ thôi.
Đổng gia thiếu gia đã quyết, nhếch miệng lên một nụ cười quỷ dị không dễ nhận thấy, nâng ly rượu lên cùng đám phú thương đang ngồi cụng ly.
. . . . .
Cùng lúc đó.
Đường Ngôn đang dẫn theo Hứa Y Nhiễm và đoàn người của Hà Bân đến hiện trường bữa tiệc.
Khi sắp đến sảnh tiệc, Đường Ngôn đột ngột dừng lại, xoay người nhìn Hứa Y Nhiễm.
Đến giờ phút này Đường Ngôn mới phát hiện.
Trạng thái của Hứa Y Nhiễm rất bất thường.
Trên mặt cô thỉnh thoảng thoáng qua vẻ hoảng loạn và chột dạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận