Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 433: Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời (length: 9855)

Không đợi hai vị người phụ trách lên tiếng, Trần Lâm Phong đã đưa kịch bản tiểu phẩm thứ ba đến.
Tiêu Vũ và lão Trình trong lòng thêm vài phần nghi hoặc, đơn giản cầm lấy kịch bản, cả hai cùng xem.
Chỉ một hai phút ngắn ngủi.
Biểu cảm trên gương mặt hai người thay đổi cực kỳ đặc sắc, từ lúc đầu hiếu kỳ xen lẫn xem thường, đến giữa sắc mặt nghiêm nghị mang theo chờ mong, đến cuối cùng kinh ngạc.
Trong mấy phút ngắn ngủi, tâm tình của hai người giống như tàu lượn siêu tốc, chập trùng bất định, kích thích vô cùng.
Xem xong đoạn cuối kịch bản.
Tiêu Vũ và lão Trình gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thoáng thấy rất nhiều thông tin khác biệt.
Hai người bọn họ không ngờ, tiểu phẩm thứ ba này, "Bán quải", lại còn buồn cười hơn hai cái trước.
Một tác phẩm như vậy lên sân khấu Xuân Vãn chắc chắn sẽ gây nên phản ứng dây chuyền lớn đối với toàn bộ tỉ lệ người xem và danh tiếng.
Chấp chưởng một kỳ Xuân Vãn, ai chẳng muốn làm tốt chương trình, chỉ là bị hoàn cảnh trói buộc, chỉ có thể an toàn cầu ổn.
Hiện giờ cơ hội ở ngay trước mắt, không nắm bắt không được.
Nhưng còn "Trang trí" và "Làm công kỳ ngộ" kia thì sao?
Tiêu Vũ và lão Trình đều từ ánh mắt của đối phương nhận ra sự khó xử lớn.
Tình thế khó khăn, thật khó lựa chọn.
Bỗng nhiên!
Trong đầu hai người đều nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Trẻ con mới phải lựa chọn!
Người lớn tất nhiên là muốn tất cả!
Nhưng mà...
Chương trình Xuân Vãn có tổng cộng 6 tiểu phẩm, thay đổi đến 3, phạm vi quá lớn.
Kệ!
Bỏ qua tác phẩm như vậy thì quá đáng tiếc, còn nói để đến năm sau, hai người cũng không nỡ.
Sang năm chưa chắc hai người đã còn tại vị, lại đem công lao nhường cho người khác? Sao có thể chứ! Miếng thịt mỡ này tất nhiên phải tự mình ăn!
Rất nhanh.
Tổng đạo diễn Tiêu Vũ quyết định, không nói gì, hướng lão Trình gật đầu thật mạnh.
Hai người hợp tác nhiều năm, đã sớm tâm ý tương thông, có Tiêu Vũ làm chỗ dựa, lão Trình cũng không do dự gật đầu đồng ý.
"Tiểu Trần, cái này...cái này..."
Trưởng phòng kế hoạch Trình có chút khó mở lời, mười mấy phút trước hắn còn vênh váo đá chắc không đồng ý, bây giờ tự mình vả mặt mình, cảm giác không dễ chịu chút nào.
"Để ta nói, Tiểu Trần, ba tiểu phẩm ngươi mang đến quả thật quá kinh điển, ta làm nghề nhiều năm như vậy chưa từng thấy nhiều kịch bản hay như vậy, nếu bỏ qua thì là tổn thất lớn nhất của sân khấu Xuân Vãn chúng ta!"
Tiêu Vũ đè nén nhịp tim đang đập loạn, trịnh trọng nói:
"Vì thế nên ta và Trưởng phòng kế hoạch Trình quyết định, dùng cả ba tiểu phẩm này, đối với chương trình hiện tại sẽ điều chỉnh lớn!"
"Hay!"
Trần Lâm Phong không nhịn được vỗ tay tán thưởng, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, những chuyện khác có thêm quan hệ, dù sao không phải người phụ trách cao nhất của tổ chương trình, nhiều việc không có tổng đạo diễn gật đầu thì căn bản không làm được.
"Thế nhưng..."
Vẻ mặt Tiêu Vũ nhanh chóng lộ ra vài phần lo âu, thở dài nói:
"Chỉ hai ta đồng ý thì chưa đủ, bây giờ chương trình đã được duyệt, thay đổi nhiều tiểu phẩm như vậy, quả thực không khác gì làm lại từ đầu, động tác lớn như thế, không có lãnh đạo trong đài, thậm chí đài trưởng lão nhân gia đồng ý thì không thể thực hiện."
Nghe lời hiểu ý, Trần Lâm Phong lập tức rõ ý Tiêu Vũ, quyết đoán nói:
"Chuyện đài trưởng để ta đi nói!"
"Được, vậy thì chờ tin tốt của ngươi."
Hai lão cáo già nở nụ cười trên mặt.
Chức vụ tổng đạo diễn, trưởng phòng kế hoạch tuy rằng trong đài cũng coi như nhân vật quan trọng, nhưng so với đội lãnh đạo cao nhất trong đài, thậm chí là đài trưởng, quyền lực quá xa vời.
Đặc biệt là đài trưởng lão nhân gia, lại càng là nhân vật phi phàm, cấp bậc quá cao.
Mà mối quan hệ của Trần Lâm Phong có thể thông lên cấp trên, không có ai tốt hơn hắn.
"Chờ chút, ta vẫn chưa nói hết mà, còn có video và một bài hát chưa xem."
Trần Lâm Phong vội lấy ra bản kế hoạch video và sample bài hát.
Hai lão cáo già đã có vết xe đổ lúc nãy, không nhiều lời, trước nhận lấy xem.
Mấy phút sau.
Trên mặt Tiêu Vũ và trưởng phòng kế hoạch Trình lại lần nữa lộ vẻ kinh hỉ, không sai, video và bài hát đều rất hay, không do dự nhiều, cả hai trực tiếp đồng ý.
Dù sao đã muốn làm lớn chuyện với tiểu phẩm, thêm video và bài hát cũng chẳng sao, nợ nhiều không lo, muỗi cắn cũng không đau.
...
Nửa tiếng sau.
Trần Lâm Phong từ văn phòng đài trưởng đi ra, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng mặt mày hớn hở.
Thành công rồi!
Một phó tổng đạo diễn có thể nói gặp là gặp được đài trưởng, trong toàn đài ngoại trừ thường vụ phó đài đứng thứ hai, có lẽ chỉ có hắn, Trần Lâm Phong.
Người đứng thứ hai nắm giữ quyền lực cực cao, đến đài trưởng cũng phải nể mặt mấy phần.
Mà Trần Lâm Phong, một phó tổng đạo diễn nhỏ, có được đãi ngộ này, chỉ có thể nói là nhờ vào dòng máu đặc biệt của mình!
Đối mặt với lãnh đạo lớn như vậy, dù là Trần Lâm Phong cũng phải vắt óc suy nghĩ, đủ kiểu phân tích lợi hại, cộng thêm vô vàn mối quan hệ kín đáo mới thuyết phục được đài trưởng gật đầu.
Hiện tại, đài trưởng gật đầu, tổng đạo diễn Xuân Vãn và trưởng phòng kế hoạch đều đồng ý, tất cả thành công mỹ mãn, không phụ kỳ vọng!
Trần Lâm Phong cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng hiện tại chưa phải lúc thư giãn thật sự.
Những lãnh đạo đó đồng ý rồi, nhưng thực sự làm tốt từng tiết mục mới là việc quan trọng nhất.
Không dám chậm trễ, Trần Lâm Phong lập tức trở về chỗ tổng đạo diễn, bàn bạc với họ việc luyện tập diễn tập chương trình cũng như lựa chọn diễn viên.
Bên này bận rộn khí thế ngút trời, liên hệ với diễn viên theo yêu cầu của kịch bản mà Đường Ngôn đã đưa để tập luyện.
Bên kia.
Rất nhanh chóng.
Trong đài ban hành văn bản chính thức.
Tuyên bố điều chỉnh quan trọng về danh sách các tiết mục Xuân Vãn!
.........
.........
Một hòn đá dấy lên sóng lớn ngập trời.
Văn bản trong đài vừa ra, ngay trong đài và trong tổ chương trình vốn đang bận rộn đã nổ ra một sự rung chuyển lớn.
Mọi người cơ bản đều ngỡ ngàng.
Chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra!
Xuân Vãn sắp chiếu, lại tiến hành điều chỉnh lớn?
Tin này quá mức chấn động!
Giờ phút này.
Tại nhà ăn tầng cao của đài.
Một nhóm người phụ trách các bộ ngành, các giám đốc kênh tụ tập ăn trưa.
Cũng vì Xuân Vãn sắp tới, mấy ngày nay chính là lúc tổ chương trình và những bộ phận khác bận rộn nhất.
Nếu không, mấy giám đốc kênh, người phụ trách tổ chương trình, phó tổng đạo diễn, phó tổng hoạch định này, đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí, tiệc tùng cao cấp không xuể, có ai rảnh mà chạy đến căn tin ăn cơm chứ?
Theo thông báo văn bản chính thức của đài.
Người choáng váng nhất là mấy phó tổng đạo diễn và phó tổng hoạch định trong tổ chương trình Xuân Vãn hiện tại.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chúng ta là đội lãnh đạo của tổ chương trình, ngoại trừ tổng đạo diễn và tổng hoạch định ra, là lớn nhất!
Kết quả?
Chuyện lớn như vậy chúng ta không nghe một tiếng gió.
Đùa sao?
Không coi mấy anh đây ra gì đúng không?
Trên bàn bày biện thức ăn tinh tế phong phú, sắc thái đa dạng, hình thức khác nhau.
Mỗi nguyên liệu sau khi qua tay bếp trưởng đều có một hương vị khác biệt.
Rau trộn giòn mát, thịt kho tàu đậm đà, rau xào thanh đạm.
Nhưng lúc này, đối mặt với một bàn mỹ vị này, mấy vị phó tổng đạo diễn, phó tổng hoạch định chẳng có chút khẩu vị nào.
Bốp!
Một người trong số đó là phó tổng hoạch định, cầm chiếc đũa trong tay đột nhiên đập mạnh xuống bàn ăn, tức giận nói:
"Lão Tiêu làm việc không ra gì, dù lão ấy là tổng đạo diễn, chúng ta chẳng lẽ không có một chút quyền tham gia nào sao?"
"Đúng đó, có chút quá đáng."
"Vậy chúng ta để làm gì? Để làm cảnh à?"
"Bình tĩnh đã, việc này không liên quan nhiều đến lão Tiêu và lão Trình, là do Trần Lâm Phong chủ trì mà ra."
"Trần Lâm Phong? Lại là hắn!"
"Ngày nào hắn cũng giỏi sắp xếp sự."
"Thật là ra vẻ."
"Ha ha, người ta còn trẻ, khí thế ngút trời, làm việc đương nhiên không giống rồi."
"Trần Lâm Phong này quá kiêu ngạo, sớm muộn cũng vấp ngã!"
"Đừng sớm muộn, lần này có lẽ là xong thật rồi."
"Sao lại nói vậy?"
"Lần này làm lớn chuyện như vậy, chẳng khác nào động đất, sơ sảy một chút thì ai chịu trách nhiệm?"
"Đằng nào chúng ta cũng không gánh, chúng ta đừng nói quyết định, tham gia cũng không được tham gia."
"Đúng đó, vậy cũng hay, chúng ta không biết gì, có chuyện gì xảy ra, vạ lây không tới chúng ta."
"Ha ha, cứ để cậu ta tự vấp ngã đi."
"Còn muốn tranh công, tự ý cải tổ chương trình, thực là ngông cuồng, rồi có ngày phải khóc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận