Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 22: Cái gì đẳng cấp a? Ngươi liền dám liên tục vượt cấp ba! (length: 8730)

"Ngươi nói chính là cái bài hát 《Mượn Trời Xanh 500 Năm》 kia đúng không, ta nghe rồi, hát cũng tàm tạm."
Trịnh Vân Lâm hoàn toàn thất vọng: "Ta hiểu ý ngươi, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một bài hát ít ai chú ý thôi, có thể bứt phá đến vị trí thứ mười mùa giải này đã là giới hạn rồi.
Còn chuyện hắn muốn tiến xa hơn nữa thì hầu như không thể, đối với ta mà nói, hoàn toàn không phải là đối thủ cùng đẳng cấp, không có chút uy hiếp nào cả."
Ngay lúc Trịnh Vân Lâm vừa dứt lời, trợ lý đang cầm điện thoại đột nhiên kêu lên:
"Mau nhìn Bảng Xếp Hạng Quý!"
Trịnh Vân Lâm cùng bộ trưởng Phàn theo bản năng cầm điện thoại ra, mở Bảng Xếp Hạng Quý.
Chỉ thấy bài hát 《Mượn Trời Xanh 500 Năm》 đang ở vị trí thứ 10 ban đầu, bỗng chốc nhảy lên vị trí thứ 7.
Liên tục nhảy ba bậc?
Sao có thể chứ? ?
Đây không phải là cuối bảng xếp hạng, vị trí 300, 400 gì đó, đây là top 10, mỗi một vị trí đều là sự khác biệt lớn về giá trị và doanh số.
Ở cái Lam Tinh giải trí phát triển mạnh này, giới trong nghề vẫn hay gọi cuộc chiến giành top 10 mùa giải là cuộc chiến của các vị thần!
Đẳng cấp kiểu gì vậy, mà dám liên tục nhảy ba bậc?
Trong phòng nghỉ ngơi tại trường quay, im lặng hẳn vài phút.
Bộ trưởng Phàn lúc này mới lên tiếng nghiêm túc nói: "Vân Lâm, bài hát này quá lạ, từ lúc phát hành đến giờ, doanh số tăng mạnh lắm, mấy tháng tới đừng nghỉ ngơi, toàn lực mà chiến đi, đừng để lật thuyền trong mương thật đấy."
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Giữa ta và hắn còn cách nhau 5 bậc, coi như hắn có thể tiến lên, dù hắn vượt qua người thứ hai 《Mới Biết Yêu Lúc》 thì khoảng cách với ta vẫn còn rất xa, hắn không thể nào vượt qua được ta."
Trịnh Vân Lâm liên tục lắc đầu, vội vàng gạt bỏ ý nghĩ hoang đường trong đầu.
Trong mắt hắn, gốc gác trong giới âm nhạc vô cùng quan trọng, gốc gác của Trịnh Vân Lâm hắn chính là tiếng tăm có được sau nhiều năm ra mắt và gần chục triệu fan ủng hộ!
Có thể nói, khi PK với một người mới, hắn đã hơn người ta không biết bao nhiêu, hầu như nắm chắc phần thắng.
Hơn nữa, phía sau còn có Kim Hòa Giải Trí, một tập đoàn hàng đầu quốc gia chống lưng.
Nếu như hắn lại thua một người mới tay trắng, vậy chẳng phải là bao năm lăn lộn của hắn đổ sông đổ biển à?
Tốt nhất là về nhà bán khoai lang thì hơn.
. . .
. . .
Thời gian trôi đến giữa tháng 11.
Đường Ngôn chợt phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Đỗ Thịnh bận bịu mấy ngày nay, không mấy khi gặp người, có lúc sáng sớm đã không thấy bóng dáng, có lúc còn không thèm về ký túc xá.
Hỏi thì hắn cũng chỉ nói là có việc, nhưng lại không nói cụ thể là chuyện gì.
Với sự hiểu biết giữa bạn bè thân thiết mười mấy năm, Đường Ngôn kết luận rằng tên này có điều gì đó mờ ám.
Do lòng hiếu kỳ và lo lắng thúc đẩy, Đường Ngôn quyết định bám theo hắn một ngày, xem rốt cuộc hắn đang làm cái gì.
Nhân lúc trưa nay không có tiết học quan trọng, Đường Ngôn đi thẳng đến khoa đạo diễn bên cạnh, quen thuộc tìm tới phòng học của Đỗ Thịnh.
Ban đầu tên này vẫn an phận ngồi học, Đường Ngôn còn nghĩ rằng mình đã đa nghi rồi.
Nhưng đến giữa buổi học, Đỗ Thịnh đột nhiên nhận được điện thoại, sau đó trực tiếp trốn học, đi về phía cổng trường.
Đỗ Thịnh không dừng lại ở cổng trường mà bắt xe đi luôn.
"Xem ra mình cũng phải mua một chiếc xe, nếu không sau này đi đâu cũng bất tiện."
Đường Ngôn theo sát phía sau cũng bắt xe đuổi theo, trên đường suýt chút nữa thì mất dấu.
Khoảng một giờ sau.
Đỗ Thịnh lại đến một nơi quen thuộc, chính là lần trước Đường Ngôn mời hắn ăn cơm ở nhà hàng món ăn riêng Hòa Duyệt Hiên.
Đến trước cửa quán, Đỗ Thịnh không dừng lại mà đi thẳng vào trong phòng riêng đã thuê.
Cảnh này khiến Đường Ngôn càng thêm nghi ngờ, với kinh tế của Đỗ Thịnh, sao hắn lại đến những nhà hàng xa hoa, một bữa ăn dễ dàng hơn vạn thế này?
Chẳng mấy chốc.
Lại có hai người trung niên lạ mặt đến, tầm 40 tuổi, một cao một thấp, ăn mặc như người thành đạt, đẩy cửa bước vào phòng khách riêng mà Đỗ Thịnh đã đặt.
. . .
. . .
Bên trong phòng riêng của nhà hàng món ăn riêng Hòa Duyệt Hiên.
Hai người trung niên, một cao một thấp, có vẻ tinh anh đẩy cửa bước vào, hỏi thăm Đỗ Thịnh vài câu, sau đó ngồi xuống và bắt đầu gọi món.
Gọi liền tù tì hơn chục món ăn riêng, hai người mới dừng lại, Đỗ Thịnh ngồi bên cạnh nhìn những món ăn có giá ít thì cũng nghìn tệ, trong lòng đau như cắt nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Sau khi món ăn được mang lên, Đỗ Thịnh có vẻ như muốn đề cập đến chuyện chính, nhưng đều bị hai người kia đánh trống lảng.
Khi rượu đã ngấm, món ăn cũng đã đủ vị.
Người trung niên dáng người thấp đột nhiên lên tiếng:
"Tiểu Đỗ à, chai Mao Đài này có chút không đủ uống, cậu đi lấy thêm một chai ở quầy đi, ngoài ra, lấy thêm hai bao thuốc nữa."
Đỗ Thịnh nghe xong suýt nữa trợn tròn mắt, một chai Mao Đài hơn 3000 tệ, hai người còn muốn uống cho đủ à?
Nhưng cuối cùng như bị ép buộc bởi hiện thực, Đỗ Thịnh vẫn đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Sau khi Đỗ Thịnh ra ngoài, người trung niên dáng cao cười nhạo:
"Không ngờ Hàn Tình, một người phụ nữ thông minh như thế, lại có một thằng em đần như vậy, thật là buồn cười."
"Anh Tôn."
Người trung niên dáng thấp có chút lo lắng nói: "Chúng ta làm vậy với Hàn Tình có sao không, hiện tại cô ta đang rất được trọng dụng trong tập đoàn."
Người trung niên dáng cao không thèm để ý nói: "Sợ gì? Cô ta có giỏi thì cũng chỉ là một phó bộ trưởng thôi, đừng quên ai là người đứng sau lưng chúng ta."
"Đúng rồi, vậy chúng ta cứ việc từ từ thịt tên đần Đỗ Thịnh này." Người trung niên dáng thấp cười gian nói.
Chẳng mấy phút, Đỗ Thịnh mang rượu và thuốc quay lại.
"Tiểu Đỗ à, chuyện của cậu chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp, cậu cứ chờ tin tốt nhé."
Hai người trung niên cũng không uống nữa, trấn an vài câu rồi mang rượu thuốc ra khỏi phòng, hướng về phía ngoài nhà hàng.
"Được rồi, anh Tôn, anh Lưu, hai anh đi đường cẩn thận nhé, nhờ các anh quan tâm đến chuyện của tôi nhiều quá rồi." Đỗ Thịnh đứng dậy cười làm lành nói.
. . .
. . .
Đường Ngôn ngồi ở một góc khuất của nhà hàng Hòa Duyệt Hiên, vẫn theo dõi tình hình trong phòng riêng của Đỗ Thịnh.
Gọi cả một bàn toàn món ăn riêng đắt tiền, lại còn rượu Mao Đài.
Khi gần đi, hai người trung niên còn xách thêm một chai Mao Đài và hai bao thuốc đi.
Thấy cảnh này, sắc mặt Đường Ngôn trở nên u ám, nhưng cũng không đánh động gì cả.
Đợi đến khi Đỗ Thịnh ra tính tiền, Đường Ngôn mới gọi hắn lại.
Đỗ Thịnh khi thấy Đường Ngôn đầu tiên thì có chút ngạc nhiên.
Đường Ngôn cũng không để ý nhiều, trực tiếp kéo hắn đến trước bàn ăn của mình rồi nói, mặt không chút biểu cảm: "Nói đi, chuyện gì xảy ra?"
Đỗ Thịnh thấy bị Đường Ngôn bắt gặp, đơn giản cũng không giấu giếm, nói:
"Ta không phải thấy bài hát đầu tay của ngươi hot quá nên cũng nảy ra ý định làm đạo diễn phim hay sao, ta cũng không có quan hệ gì, nên mới tìm chị họ của ta.
Người trung niên cao kia là do chị ta giới thiệu, là phó bộ trưởng bộ phận điện ảnh của công ty họ tên là Tôn Khánh Trạch, người thấp kia thì tự xưng là nhà sản xuất có tiếng trong giới điện ảnh, có thể lôi kéo được đầu tư lớn."
"Bộ phim đó được duyệt chưa, vốn đầu tư có kéo được không? Các công tác chuẩn bị đã bắt đầu chưa?" Đường Ngôn hỏi.
"Chưa... Chưa có gì hết." Mặt Đỗ Thịnh đỏ bừng lên.
"Chưa làm được gì mà đã suốt ngày kéo ngươi đi ăn uống, lại còn gọi đồ đắt tiền như vậy, ngươi bị người ta xem như con nhà giàu mà chơi đấy, biết không?"
Đường Ngôn lạnh lùng nói: "Đã bị dụ dỗ mời tiệc mấy lần rồi?"
"Sáu, bảy lần gì đấy..." Đỗ Thịnh ấp úng nói.
"Bảy lần? Mẹ nó! Mỗi lần ăn theo kiểu đó, không hai vạn tệ cũng phải hai ba vạn tệ, tích lũy lại không phải là đã lừa của ngươi mười mấy vạn rồi à!"
Đường Ngôn nghĩ ngợi một lúc, rồi ngẩng đầu nghi ngờ nói: "Không đúng, vậy ngươi lấy đâu ra mười mấy vạn mà mời khách?"
Với gia tài của Đỗ Thịnh, Đường Ngôn sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay, bình thường tiền sinh hoạt cũng chỉ đủ tích cóp được hai ba nghìn tệ, mười mấy vạn thì tuyệt đối không có!
Mà đây lại là khoản tiền lớn đối với một học sinh!
Vậy số tiền đó từ đâu ra?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận