Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 360: Cho ngươi đi mang tuyến, có thể không cho ngươi đi đánh năm a (length: 5329)

Bên trong gian phòng tao nhã tại biệt thự riêng tư.
Năm nhạc sĩ có điểm thành tích cao ngồi hàn huyên khách sáo vài câu, nữ nhạc sĩ Diêu Phi Yến giành huy chương vàng trước tiên không nhịn được mở miệng hỏi:
"Mấy vị, rốt cuộc thì thế nào, chuyện này chúng ta rốt cuộc là nên ứng chiến hay là. . . . ?"
"Người ta đã gửi thư khiêu chiến, đương nhiên là phải ứng chiến." Lý Quân Tư điềm tĩnh nói.
"Lý lão, ngài nghĩ xem, tiểu tử này dám điên cuồng như vậy, có khả năng thật sự có át chủ bài, nhỡ thua thì mất mặt lắm, đây là đấu ca đó, không phải đánh lén." La Thắng Kiện nói.
Lý Quân Tư nghe vậy im lặng, mắt híp lại, không biết đang suy nghĩ gì.
"Có muốn phát cái tin xin lỗi rồi bỏ qua không?" Diêu Phi Yến có thứ hạng thấp nhất ở đây, có ý muốn rút lui trước.
"Đùa à, xin lỗi? Chưa đánh đã thua, đến lúc đó càng mất mặt hơn."
Phùng Dũng cười khẩy:
"Nói nữa, ca khúc mới của Nhất Lạp Trần Ai, quả thật có chút quê mùa, mang đậm phong cách thôn quê, cảm giác nửa quê nửa tỉnh quá nặng, toàn đám nghèo nghe, chúng ta đâu có sai, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi?"
"Lời này ta ngược lại không quá tán thành, hiện tại bài hát này hơi quê thật, nhưng những bài hát trước của người ta đâu có chút nào quê mùa, thậm chí rất nhiều bài rất kinh điển." La Thắng Kiện lắc đầu nói.
"Trong chúng ta ai không có mấy bài thật sự hay? Không có vài ca khúc kinh điển thì làm sao đến được vị trí này? Sợ hắn làm gì?" Phùng Dũng nói.
"Nếu như thật sự tiếp chiến thì không có đường lui, ta nghi ngờ tên này thật sự có át chủ bài thần bí gì đó, nếu không thì hắn dựa vào cái gì dám cá cược một chọi năm? Trừ khi là bị điên, mà nhìn tên thanh niên này có giống người bị điên không?" La Thắng Kiện phân tích nói.
"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Ta thấy ngươi cẩn thận quá mức." Phùng Dũng khó chịu nói.
"Ta..." La Thắng Kiện nhất thời cạn lời.
Dù nói thế, nhưng Diêu Phi Yến và Lý Quân Tư vẫn im lặng.
Thái độ của La Thắng Kiện có hơi hèn nhát, nhưng không phải là không có lý.
Không có thực lực thì làm sao dám cá cược một chọi năm?
Nếu thật sự có át chủ bài.
Vậy vẫn nên cẩn thận một chút, nếu không thì đến lúc lật thuyền trong mương thì buồn cười lắm.
Còn có chuyện gì khó chịu hơn chuyện mất danh tiếng sao?
Về phần Lâm An Khải có thứ hạng cao nhất, sau khi ngồi vào phòng riêng tư, thì không nói gì nữa, vẫn cứ bình tĩnh thờ ơ lạnh nhạt.
Hắn không hứng thú với những lời người khác nói.
Mặc kệ bốn người này chọn như thế nào, hắn Lâm An Khải chắc chắn sẽ ra tay.
Trước việc mua bài hát chủ đề hoạt động chưa xong đã khiến hắn rất khó chịu, lần này khiêu chiến đấu ca, vừa hay có thể đánh cho đối phương một trận tan nát.
Đúng lúc này.
Điện thoại của năm nhạc sĩ có điểm thành tích cao ở đây đồng loạt vang lên.
Lúc mới nghe điện thoại, sắc mặt của mỗi người đều từ bình tĩnh chuyển sang nghiêm nghị, cuối cùng biến thành vui mừng khôn xiết.
Sau khi mọi người cúp điện thoại.
Mấy người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt đối phương.
Trong ánh mắt đều lộ ra.
Lần này chắc chắn thắng!
Ngoại trừ Lâm An Khải, bốn người còn lại đồng thanh nói:
"Tiếp chiến! Tiếp chiến! Lần này nhất định thắng!"
Chỉ vì một cuộc điện thoại thần bí.
Bọn họ ai nấy đều vô cùng hưng phấn.
...
Cùng lúc đó.
Trong một văn phòng có nội thất xa hoa, nằm trên tòa nhà chọc trời có thể nhìn thấy toàn cảnh đô thị.
Hai người đàn ông mặc âu phục đứng trước cửa sổ kính ban công, người trước người sau.
Người đàn ông đứng phía sau nói chuyện điện thoại xong, cúi đầu nói nhỏ: "Lão bản, đám nhạc sĩ đó đều giải quyết xong rồi."
"Tốt lắm."
Người đàn ông gầy gò đứng trước cửa sổ kính ban công, quan sát toàn thành phố phồn hoa, giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra vui buồn.
"Lão bản, ngài đã mời cả Mạnh lão, mấy nhạc sĩ này có khác gì bị bắt bí đâu, Địa bảng đối với nhạc sĩ giành huy chương vàng, đó là thánh địa rồi." Người đàn ông đứng phía sau nịnh nọt nói.
"Thiên Hằng và Kim Hòa vốn có thù oán với họ Đường, có cơ hội thì tự nhiên hận không thể hợp lực tấn công, ta chỉ là biết thời thế mà thôi." Người đàn ông gầy gò thu hồi ánh mắt đang nhìn xa xăm, lạnh nhạt nói.
"Tên Đường Ngôn này đúng là có hơi điên, chỉ là một nhạc sĩ huy chương vàng 200 điểm mà đã kiêu ngạo hết mức." Người đàn ông đứng sau cười nhạo.
"Ha ha, đúng là nên để hắn chịu khổ một phen."
Người đàn ông gầy gò lười biếng vận động hai tay, thái độ có phần khinh thường nói:
"Cứng đầu làm gì? Chẳng phải sẽ bị đánh gãy lưng rồi mềm nhũn thôi sao?"
"Lão bản anh minh! Lão bản vạn tuế!" Người đàn ông phía sau cười tươi như hoa, hận không thể chui đầu xuống đất.
......
......
Một bên khác.
Một nhóm lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tiềm Long sau khi nhận được tin tức thì ai nấy đều ngơ ngác.
Mọi người có phải đang hiểu lầm ý nhau không vậy?
Bảo ngươi đi lấy hợp đồng, có thể không phải bảo ngươi đi đấu một chọi năm.
Ta đã bảo mà.
Thế này thì quá mức rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận