Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 301: Đường Ngôn, Nhất Lạp Trần Ai, ngươi cũng có ngày hôm nay a! Ha ha ha ha ha! (length: 10572)

Không chỉ như thế.
Nghe nói còn có bộ trưởng bộ sự nghiệp TV Đàm Chấn Dương cũng rất khâm phục hắn.
Tuy rằng còn quá trẻ, nhưng nói là người quyền cao chức trọng cũng không hề quá đáng.
Mà hắn cũng không phải là người phụ trách của một bộ phận điện ảnh, có thể đắc tội được.
Vì vậy hắn Diêu Ngọc Thừa làm sao dám nói thẳng chứ.
Trong lòng cười một tiếng là được rồi.
Ngược lại với kinh nghiệm phong phú lăn lộn nhiều năm trong giới điện ảnh của Diêu Ngọc Thừa, thì hắn căn bản không tin vào việc tích lũy lâu dài có thể dùng một lần.
Điện ảnh không giống phim truyền hình, vừa bắt đầu mà phòng vé không tốt, thì phía sau cơ bản không thể vực dậy được.
Không giống như phim truyền hình, còn có thể dựa vào nội dung và tình tiết dài để cứu vãn tình thế.
Theo Diêu Ngọc Thừa, bộ phim này coi như xong rồi, ngày đầu tiên phòng vé chỉ được 12 triệu, cuối cùng có thể đạt hai trăm triệu đã là tốt lắm rồi.
Toàn bộ dự toán đầu tư cho bộ phim này là 150 triệu, nếu phòng vé chỉ được hai trăm triệu.
Vậy là lỗ chắc.
Bề ngoài thì có vẻ không lỗ, nhưng thực tế công ty đã chi trả quá nhiều tài nguyên quảng bá, tìm quá nhiều nghệ sĩ, còn chi phí duyệt phim từ trên xuống dưới không hề ít.
Hiện tại xem ra, bộ phim này đã coi như xong rồi, có thể bảo toàn vốn đã là kỳ vọng lớn nhất rồi, đừng mơ đến việc kiếm tiền.
Hơn nữa, hai trăm triệu phòng vé, công ty căn bản không lấy được hai trăm triệu đâu, các rạp chiếu phim cũng phải chia phần nhiều.
Huống chi còn có sự nhắm vào của Thiên Hằng giải trí và Kim Hòa giải trí, cuối cùng phỏng chừng hai trăm triệu phòng vé cũng chẳng lấy được.
"Kiểu này là lỗ sấp mặt rồi. . . . . "
Trưởng phòng bộ điện ảnh Tiềm Long, Diêu Ngọc Thừa không chút biến sắc liếc nhìn Đường Ngôn ở bên cạnh.
Nghe nói vị nhạc sĩ thiên tài này đã bỏ ra 45 triệu để đầu tư cho bộ phim võ thuật này, như vậy là một nửa ức rồi, cho dù là nhạc sĩ số một ngày kiếm cả đấu vàng thì việc lỗ 45 triệu cũng rất đau lòng chứ?
. . .
. . .
Cùng lúc đó.
Tại trụ sở tập đoàn Thiên Hằng, trên con phố phồn hoa ở khu mới Thiên Hải.
Trưởng phòng bộ điện ảnh sáng sớm đã dẫn đầu các nhân viên quản lý cốt cán của bộ phận mở cuộc họp giao ban đầu ngày.
Sau khi số liệu phòng vé được công bố.
Toàn bộ nhân viên của bộ phận điện ảnh đều vô cùng hưng phấn.
Đè bẹp rồi, thực sự đã đè bẹp.
Có sự khởi đầu như thế rồi.
Liệu việc nghiền ép phòng vé phía sau còn là vấn đề sao?
Bộ phận âm nhạc Thiên Hằng, bộ phận sáng tác, thậm chí nhiều người của bộ phận TV cũng tập trung về tầng trệt nơi đặt bộ phận điện ảnh.
Thắng Tiềm Long rồi.
Tin thắng "Nhất Lạp Trần Ai" tựa như có cánh, nhanh chóng lan truyền đến mọi bộ phận của cả tòa nhà lớn.
Tất cả công nhân viên khi nghe tin đều sững sờ, rồi không nhịn được mà vui vẻ trở nên phấn khích.
Thiên hạ đã khổ vì Nhất Lạp Trần Ai quá lâu rồi!
"Chúc mừng nhé, Thôi bộ, chúc mừng bộ phận anh doanh thu phòng vé đại thắng."
"Thôi bộ, quả không hổ là anh, cuối cùng thì cũng đã trả được mối thù với Tiềm Long rồi."
"Nhất Lạp Trần Ai dù có phối nhạc mạnh hơn thì dường như cũng không ảnh hưởng nhiều đến bộ phim thì phải."
"Nhưng mà nói thật, ca khúc chủ đề của phim này nghe vẫn rất hay."
"Trần bộ, anh là người của giới âm nhạc, đâu phải dân điện ảnh đâu mà biết, ca khúc chủ đề và nhạc nền của phim rất quan trọng nhưng không có nghĩa nó có thể thay đổi cả cục diện."
Lão Thôi của bộ điện ảnh nhìn Trần Kiến Quốc, cười ha ha nói.
Lúc này, ông ta có thể nói là vô cùng đắc ý.
Toàn bộ Thiên Hằng, bộ phận âm nhạc, bộ phận sáng tác kể cả bộ phận TV đều đã từng bị lép vế dưới tay Nhất Lạp Trần Ai của Tiềm Long.
Chỉ có ông ta là vừa ra tay đã đè bẹp.
Đây là một thành tích như thế nào chứ?
Người khác làm không được, chỉ có ta làm được!
Đem cái thành tích này trình cho cấp trên tập đoàn, chẳng phải chính là công lao lớn nhất của mình từ sau khi nhậm chức trưởng phòng điện ảnh sao?
Có quả ngọt này trong tay, còn lo gì con đường phía trước không rộng mở sao?
Một người khôn ngoan như Trần Kiến Quốc, lẽ nào lại không hiểu rõ những điều mà lão Thôi của bộ điện ảnh đang nghĩ trong lòng hay sao?
Chỉ có điều hiện tại chỉ cần có thể đè bẹp Tiềm Long, có thể đánh bại Nhất Lạp Trần Ai, thì những đấu đá nội bộ này tạm thời không quan trọng.
. . . .
Từ tầng trệt của bộ điện ảnh trở về, Trần Kiến Quốc đã xác nhận lại tất cả tin tức là thật.
Lập tức gọi điện cho Nhiếp Húc Nghiêu.
Lúc này.
Nhiếp Húc Nghiêu đang ở một căn hộ rộng rãi thuộc khu kim ốc tàng kiều của mình tại Thiên Hải.
Trong phòng khách rộng lớn, trên chiếc ghế sofa xa hoa, quần áo vứt bừa bãi, tràn đầy dấu vết của cuộc chiến.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi, ánh sáng chói lóa khiến Nhiếp Húc Nghiêu nằm trên ghế sofa không nhịn được mà khẽ mở đôi mắt mơ màng.
Mỹ nhân có vóc dáng bốc lửa đang nằm trong lòng cảm nhận được sự cử động liền mở đôi mắt đẹp như mơ màng, dùng giọng nói ngọt đến phát ngán thủ thỉ:
"Nhiếp thiếu, người ta vẫn muốn. . . . . "
"Cút cút cút, hôm qua cho cô ăn no rồi còn sáng sớm đã đòi, đúng là thứ đồ lẳng lơ!"
Nhiếp Húc Nghiêu chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, tùy ý đá đôi chân mỹ nhân mà người khác coi như bảo bối xuống dưới ghế sofa, rồi lại nằm nghiêng người vào chiếc chăn mềm nhũn để ngủ tiếp.
Những ngày qua.
Gặp phải nhiều trở ngại trong cuộc đời, khiến cho tính khí của Nhiếp Húc Nghiêu ngày càng trở nên nóng nảy và bất thường.
Vốn dĩ khi vừa thức dậy đã bực bội, lúc này cho dù có là người đẹp mà tối hôm qua mình mặn nồng, anh vẫn không hề có chút thương cảm nào.
"A. . . . ."
Mỹ nhân xinh đẹp bị đạp đau kêu khẽ, che chiếc bụng trắng mịn như ngọc ngà, mặt mày đau khổ vặn vẹo.
Vóc dáng quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, nếu đặt ở bất cứ đâu đều là nữ thần hoa khôi, nhưng khi đối mặt với sự thô bạo của vị đại thiếu Nhiếp Húc Nghiêu này thì cũng không dám có chút oán giận.
Cô chỉ có thể nước mắt lưng tròng nuốt nỗi oan ức vào lòng.
Cô đã sớm biết, muốn có được cuộc sống mà mình hằng mơ ước, phải trả một cái giá đắt hơn.
Mỗi món quà trong cuộc sống đều đã được định giá từ trước.
Đúng lúc này.
Điện thoại di động trên bàn trà phòng khách đột nhiên reo lên.
Nhiếp Húc Nghiêu nghe tiếng chuông thì càng thêm bực bội, căn bản không thèm để ý.
Điện thoại trên bàn trà vẫn cứ đổ chuông. . .
Sau một phút.
Không ai nghe, điện thoại tự động ngắt.
Chưa được mấy giây, điện thoại lại vang lên.
Cô gái xinh đẹp vừa che bụng lại sức được, liền nhặt chiếc điện thoại đang reo không ngớt lên, nhìn qua, rồi ghé sát tai Nhiếp Húc Nghiêu, hơi thở như hoa lan thì thầm nói:
"Nhiếp thiếu, là. . . . . điện thoại của Trần bộ. . ."
Nhiếp Húc Nghiêu đang cuộn tròn trong chăn ngủ nghe được là điện thoại của trưởng bộ phận âm nhạc Thiên Hằng, Trần Kiến Quốc thì mới tỉnh táo đôi phần.
Trần Kiến Quốc là người của bộ phận chức năng của tập đoàn Thiên Hằng, vẫn là người đứng đầu bộ phận chức năng quan trọng, ở công ty thuộc cấp trọng thần.
Hơn nữa, vị trọng thần này còn là người ủng hộ đáng tin của mình, phụ nữ xinh đẹp thì mình Nhiếp Húc Nghiêu không cần để ý, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng mà những người nắm quyền lớn như Trần Kiến Quốc thì mình vẫn phải coi trọng đôi chút.
Nhiếp Húc Nghiêu được mỹ nhân bên cạnh dìu ngồi dậy, cầm lấy điện thoại, giọng khó chịu nói:
"Lão Trần, tốt nhất là có việc quan trọng!"
Trần Kiến Quốc nghe được giọng nói không vui và có vẻ ngái ngủ của Nhiếp thiếu, liền hiểu rõ tối qua cậu ta đã vất vả quá độ, sáng sớm bị đánh thức chắc chắn không vui.
Nếu như là lúc bình thường, Trần Kiến Quốc chắc chắn trong lòng có chút bất an, nhưng hôm nay thì ông lại không hề sợ hãi, trái lại còn thoải mái cười nói:
"Nhiếp tổng, có tin vui, một tin rất vui."
"Tin vui gì, nói thẳng đi. . . ." Nhiếp Húc Nghiêu bị câu nói của ông ta làm cho hứng thú lên vài phần.
"Là chuyện phim mới của công ty ta, ngày đầu tiên doanh thu phòng vé trực tiếp phá ức." Trần Kiến Quốc cười nói.
"Lão Trần, một bộ phim mà ngày đầu tiên phòng vé phá ức đã đáng để anh hưng phấn vậy rồi sao?"
Giọng Nhiếp Húc Nghiêu chùng xuống, Thiên Hằng với tư cách là một tập đoàn hàng đầu trong ngành, mỗi năm sản xuất vô số loại phim điện ảnh.
Với quy mô số lượng và tài nguyên khổng lồ đó thì việc một bộ phim ngày đầu tiên phòng vé phá ức, tổng doanh thu 30, 40 ức mỗi năm đều có, không có gì lạ.
"Cái đó không phải là điều quan trọng nhất. . ."
Trần Kiến Quốc cố ý làm ra vẻ bí mật rồi mới vội vàng báo công:
"Điều quan trọng nhất là chúng ta đã đánh bại bộ phim mới của Tiềm Long mà Đường Ngôn đã đầu tư trong cùng thời điểm. Ngày đầu tiên phòng vé của chúng ta phá ức, của họ chỉ có 12 triệu, chênh lệch gấp 8 lần, đúng là thắng lợi đè bẹp Nhiếp tổng ạ!"
"Cái gì? Anh nói thật chứ? Đường Ngôn bị chúng ta đánh bại?"
Nhiếp Húc Nghiêu không dám tin mà hỏi lại một lần nữa, tâm tình có chút vui sướng, lại có chút lo sợ, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ.
"Nhiếp tổng, chính xác 100%, đích thân tôi đã tận mắt chứng kiến. Đường Ngôn không chỉ thất bại, hắn còn tham gia vào việc phối ca khúc chủ đề của bộ phim đó, như vậy thì sao có thể chống lại sự trấn áp mạnh mẽ của Thiên Hằng chúng ta!"
Trần Kiến Quốc dùng giọng điệu thật lòng để khẳng định.
"Được. . . . . Tốt lắm. . . . . Được, lão Trần làm tốt lắm. . . . ."
Nhiếp Húc Nghiêu có chút lắp bắp, niềm vui tới quá đột ngột.
Thời gian này, anh ta nhàn rỗi ở nhà, từ sau khi sự kiện nhằm vào gameshow thất bại, tinh thần đã bị đả kích quá nặng, căn bản không còn tâm trí để hỏi đến chuyện của công ty.
Ai ngờ lại có một niềm vui bất ngờ như thế.
Đánh bại Đường Ngôn rồi!
Đây là điều anh ta nằm mơ cũng muốn làm được.
Tên địch nhân này, quá đáng ghét, quá đáng hận!
Thật sảng khoái!
Nhiếp Húc Nghiêu cảm thấy toàn thân như được giải tỏa, đây là một cảm giác sung sướng tột độ mà cả phụ nữ cũng không thể nào mang lại cho anh ta được.
Ngủ, còn ngủ cái rắm!
Tinh thần phấn khởi, đấu chí vừa mất đi trong nháy mắt đã trở lại.
Giờ phút này, hắn cảm thấy sự tự tin từng bị đả kích mà đánh mất đã quay về.
Nhiếp Húc Nghiêu ngang nhiên cười lớn:
"Đường Ngôn, Nhất Lạp Trần Ai, ngươi cũng có ngày hôm nay à! Ha ha ha ha ha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận