Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 222: Này một ly, là ta kính ngươi, không uống nhưng dù là không cho ta mặt mũi (length: 7039)

"Đúng vậy, anh Đường, còn có chuyện này."
Hà Bân nén sự hiếu kỳ trong lòng, lúc này mới đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.
"Chuyện gì? Anh nói đi." Đường Ngôn nói.
"Tối nay văn phòng chi nhánh Thâm Thành của chúng ta tổ chức tiệc mừng, ăn mừng mùa thứ nhất của chương trình âm nhạc thành công tốt đẹp, hy vọng anh đến chỉ đạo."
Hà Bân thành khẩn nói.
Những buổi tiệc tối như thế này ở Lam Tinh rất phổ biến, các công ty chương trình hoặc là các dự án lớn thành công đều sẽ tổ chức tiệc tối.
Đương nhiên, buổi tiệc tối này không chỉ đơn giản là văn phòng chi nhánh Tiềm Long Thâm Thành chúc mừng.
Nói thẳng ra thì chính là khoe mẽ thành tích cho các ngành các nghề, tạo dựng vị thế, qua đó củng cố thêm vị thế của văn phòng chi nhánh Tiềm Long ở Thâm Thành, một hành vi phô trương thanh thế.
Nói chung, các buổi tiệc mừng như vậy do công ty và đoàn đội sản xuất chương trình đứng ra chủ trì, việc thí sinh dự thi có đến hay không không quan trọng lắm.
Nhưng Đường Ngôn là thí sinh đặc biệt, không thể coi như những thí sinh thông thường được, Hà Bân đặc biệt cân nhắc điều này rất chu toàn.
"Được, ta thay quần áo, lát nữa đi."
Đường Ngôn gật đầu đồng ý, ngủ cả ngày đói bụng rồi, vừa hay tham gia tiệc tối ăn chút uống chút, đồng thời giúp Hà Bân làm nổi bật hình ảnh.
Đối với người khác mà nói, mục đích thứ hai của những buổi tiệc tối thế này là để xây dựng mối quan hệ, thúc đẩy giao lưu và phát triển, hoặc là giao dịch thương mại.
Nhưng đối với Đường Ngôn mà nói, tiệc tối chỉ là để ăn uống, chuyện lấy lòng và nịnh bợ người khác không tồn tại.
Ta cố gắng như vậy, chính là để đứng ở đỉnh cao mà không cần kiêng dè gì.
Nếu như gặp ai cũng muốn bắt chuyện lấy lòng thì chẳng phải là cố gắng vô ích sao?
"Được, tôi lát nữa sẽ đến đón anh."
Hà Bân nói xong rồi lui ra khỏi phòng Tổng thống của khách sạn Vân Đỉnh.
... . .
Một giờ sau.
Đường Ngôn tắm rửa sạch sẽ, tùy tiện thay một bộ đồ thường rồi xuống lầu đến sảnh khách sạn.
Hà Bân cùng với giám đốc điều hành, trợ lý thư ký và các nhân viên khác đã có mặt ở phòng chờ của khách sạn Vân Đỉnh từ rất sớm.
Địa điểm tổ chức tiệc mừng không phải ở Vân Đỉnh mà là một khách sạn 5 sao khác – Bằng Việt Đông Phương quốc tế.
Ở Thâm Thành, khách sạn Vân Đỉnh thích hợp dừng chân tận hưởng sự yên tĩnh hơn.
Còn những chuyện tiệc tùng xa hoa, những việc cần giữ thể diện như này thì Bằng Việt Đông Phương lại chuyên nghiệp hơn.
Bằng Việt Đông Phương nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng trung tâm thành phố Thâm Thành, xây một khách sạn quốc tế diện tích mấy vạn mét vuông, bản thân nó đã là một sự thể hiện sức mạnh.
Vẫn là đội xe Bentley sang trọng đó, nửa giờ sau đã chạy đến cửa Bằng Việt Đông Phương.
Sau khi xuống xe, đoàn người đi vào khách sạn, một luồng không khí thời thượng và cổ điển ùa đến.
Đại sảnh đá cẩm thạch xa hoa, khí thế phi phàm, bốn phía có tranh tường và tác phẩm nghệ thuật càng làm tăng thêm nét văn hóa.
Trong đại sảnh rộng lớn của khách sạn, những chiếc đèn treo tinh xảo từ trên cao rủ xuống, hòa quyện với những bức tranh tường lộng lẫy.
Các vị khách có thể cảm nhận được không gian trang nhã, quý phái, và được tận hưởng những dịch vụ tôn quý nhất.
Không khí trong đại sảnh vừa tĩnh lặng lại vừa ấm áp, để khách có thể yên tâm nghỉ ngơi, giao lưu và tận hưởng những khoảnh khắc tốt đẹp.
Quả không hổ là khách sạn quốc tế cao cấp nhất Thâm Thành.
Địa điểm tổ chức tiệc là phòng khách trung tâm ở tầng ba của Bằng Việt.
Dưới sự hướng dẫn của cô thư ký mặc váy đen, cả đám người đi về phía địa điểm tổ chức dạ tiệc.
Khi đi ngang qua một phục vụ vừa hay bưng món ăn, cánh cửa khép hờ của một phòng khách lớn.
Đường Ngôn đột nhiên nghe thấy bên trong vọng ra một giọng nữ đặc biệt quen thuộc.
"Tổng giám đốc Kỳ, tôi thật sự không uống nổi nữa, hôm nay tôi uống nhiều lắm rồi, uống nữa là tôi sẽ nôn ra mất."
"Tiểu Hứa à, em nói thế là anh không thích nghe rồi đấy, người khác em uống mà đến chỗ anh lại không uống, là sao? Là không xem anh Kỳ Tuấn Nguyên này ra gì à?"
... . .
Đường Ngôn vừa nghe thấy mấy câu nói truyền ra từ phòng khách, hơi nhướng mày.
Giọng nữ đầu tiên nghe quen quen, còn giọng người đàn ông thì rất xa lạ.
Nghĩ một chút, Đường Ngôn liền phản ứng lại ngay.
Đây chẳng phải là giọng của Hứa Y Nhiễm sao, là cô ca sĩ mới từng hợp tác với mình trong ca khúc《Thật Ra Chẳng Có Gì》.
Một cô ca sĩ có ngoại hình rất xinh xắn và giọng hát đặc biệt.
Thảo nào giọng quen thuộc như vậy.
Giọng của Hứa Y Nhiễm rất dễ nhận biết, hơn nữa Đường Ngôn vốn là người sáng tác nhạc chuyên nghiệp, đối với giọng hát lại càng nhạy cảm, lại thêm một người quen từng hợp tác, nên chỉ nghe một câu là đã nhận ra ngay.
... . .
Cùng lúc đó.
Trong một phòng khách lớn sang trọng của khách sạn Bằng Việt Đông Phương quốc tế Thâm Thành.
Mười mấy người cả nam lẫn nữ, ngồi kín một bàn.
Nếu có người ngoài ở đây, họ sẽ ngạc nhiên nhận ra rằng, những người phụ nữ ngồi trong phòng khách đều là những ngôi sao nữ hạng hai, ba có tiếng tăm trong giới giải trí.
Người kém nhất cũng phải là hạng ba.
Còn những người đàn ông đang ngồi, đều là những phú thương bụng phệ tuổi tứ tuần, ngũ tuần, nhưng ăn mặc xa hoa, đồng hồ đeo tay đắt tiền.
Và đẳng cấp của họ cũng không hề thấp.
Các phú thương bình thường tụ tập chỉ tìm các hội sở hoặc những chỗ sang trọng rồi tìm mấy cô “gái” đến tiếp chuyện.
Còn phòng khách này, mười vị phú thương cùng những ngôi sao nữ hạng hai, ba.
Chỉ cần chi tiết nhỏ này thôi cũng đủ cho thấy địa vị hàng đầu Thâm Thành.
Người vừa mới lên tiếng chính là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, có khí chất thanh thuần.
Không phải kiểu vẻ đẹp khiến người ta kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà là vẻ đẹp càng nhìn càng thấy cuốn hút.
Chính là Hứa Y Nhiễm.
Lúc này mặt cô đang ửng hồng, ánh mắt mơ màng, cử chỉ thì chệnh choạng, rõ ràng là đã bị chuốc cho không ít rượu, sắp đến bờ vực say bí tỉ rồi.
Người ngồi cạnh Hứa Y Nhiễm, cố gắng ép cô uống rượu chính là một người đàn ông trung niên bốn, năm mươi tuổi.
Gã đàn ông trung niên bụng phệ, mặt toàn mỡ, là phú thương nổi tiếng ở Thâm Thành, Kỳ Tuấn Nguyên.
"Tổng giám đốc Kỳ, tôi thật sự uống không nổi, uống nữa là sẽ ngất mất."
Hứa Y Nhiễm chếnh choáng xua tay từ chối, trước mắt thậm chí còn có cảm giác mọi thứ đang thành hai.
"Không sao, uống nhiều thì lên trên khách sạn nghỉ ngơi, chén này là anh kính em, không uống là không nể mặt anh rồi."
Phú thương Kỳ Tuấn Nguyên ngoài cười nhưng trong bụng lại nham hiểm nghĩ, điều gã muốn là em uống cho đến ngất đi, nếu không sao gã có cơ hội.
Cô Hứa Y Nhiễm này quả thực quá hợp gu của gã, vừa ngây thơ lại non nớt, gương mặt lại càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Cực kỳ giống hình bóng Bạch Nguyệt Quang hồi còn trẻ của gã.
Hôm nay gã nhất định phải có được em!
Bạn cần đăng nhập để bình luận