Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 459: Đi tứ phương, ngươi nhìn một chút nếm thử, ta làm cơm nước đến cùng có thơm không (length: 7924)

Quản lý từ cung nữ trong tay lại nhận lấy một đĩa thức ăn: "Cái này, lão thái thái, ngài ở đây cứ cẩn thận xem, học ba ngày lại nhìn món ăn này!"
Số 38 lão thái thái: "Đây là món gì?"
Quản lý: "Quần anh hội tụ!"
Số 38 lão thái thái: "Hoàng thượng ăn? ... Thế còn cái trắng này?"
Thư ký: "Củ cải trắng."
Quản lý: "Lắm mồm! Cái gì củ cải trắng, đến đây rồi không thể gọi củ cải trắng, cái này phải gọi —— cung đình —— củ cải trắng."
Số 38 lão thái thái: "Vậy cái xanh này?"
Quản lý: "Cung đình Thanh La xào."
Số 38 lão thái thái: "Còn cái đỏ này?"
Quản lý: "Cung đình củ cải ngâm."
Số 38 lão thái thái: "Vậy cái vàng... Vàng ta biết, là cung đình cà rốt."
Quản lý: "Quá thông minh, cung đình cà rốt!"
Số 38 lão thái thái: "Chỉ có đĩa củ cải này mà bán năm đồng tiền hả?"
Quản lý: "Đâu có, 80!"
Số 38 lão thái thái: "Ôi trời, này này này mà bán 80?"
Quản lý: "Vâng!"
Số 38 lão thái thái: "Vậy phải mua được cả đống củ cải to chừng nào?"
Quản lý: "Ta không nói với ngài sao? Ở đây không được gọi củ cải, phải gọi quần anh hội tụ!"
Số 38 lão thái thái cười khua tay múa chân: "Còn quần anh hội tụ, ta thấy chính là củ cải mở hội thì có, ha ha ha ha..."
Nữ thư ký cũng cười đến không ngậm được miệng: "Củ cải mở hội, ha ha ha ha."
...
Cùng lúc đó.
Kinh thành, trang viên nhà họ Nhan.
Trong biệt thự của Nhan Khuynh Thiền.
Trong phòng khách giờ phút này chỉ còn lại Nhan Khuynh Thiền mặt đẹp như tiên nữ, và cả chị gái Nhan Thanh Nhã nhan sắc cũng không kém cạnh.
Nhan phụ thân là người đứng đầu một đế quốc thương mại, trăm công nghìn việc, không có thời gian ăn cơm tất niên cùng con gái, càng không có thời gian ngồi xem cả chương trình Xuân Vãn.
Sau khi ăn xong cơm tất niên cùng hai cô con gái, liền rời khỏi trang viên.
Trong phòng khách, chiếc TV màn hình lớn mỏng tích hợp công nghệ kim loại, mặt sau còn có hoa văn tinh không đặc biệt.
Đang chiếu chương trình Xuân Vãn.
Trên màn hình, số 38 lão thái thái đang khua tay múa chân nói "củ cải mở hội"...
"Ha ha ha ha... khanh khách..."
Nhan Khuynh Thiền cùng chị gái Nhan Thanh Nhã không nhịn được nữa, chẳng quan tâm hình tượng khuê các thục nữ, cười đến rung cả người, ngả nghiêng ngả ngửa.
"Được rồi, Nhan Khuynh Thiền, đừng cười nữa, ngươi nhìn lại ngươi đi, ngươi là siêu sao hạng A, đại minh tinh đó, cười như vậy ra thể thống gì, mau dừng lại đi, chú ý chút hình tượng!"
Nhan Thanh Nhã hoàn hồn nhanh hơn, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu, vội vàng nói.
"Quần anh hội tụ, củ cải mở hội, ha ha ha ha, ngươi nói hắn nghĩ ra được kiểu gì vậy, quá tài năng đi."
Nhan Khuynh Thiền căn bản không nghe lời chị, ở trong phòng khách của mình không có chút hình tượng nào, khả ái vô cùng, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
"Ngươi đấy, đúng là đã rơi vào vòng tay ấm của đàn ông rồi..." Nhan Thanh Nhã ngón tay chỉ vào trán em gái, ra vẻ ngươi hết thuốc chữa rồi.
"Cô thư ký kia ngốc manh quá, buồn cười thật."
Nhan Khuynh Thiền không biết có phải yêu ai yêu cả đường đi hay không.
Đối với tác phẩm của Đường Ngôn, trời sinh mang theo một cái kính lọc.
Tính tình lãnh đạm, không phải là người có điểm cười thấp, thế mà hôm nay xem Xuân Vãn lại cười đến run cả người, không giống dáng vẻ thường ngày.
Đối với lời cằn nhằn của chị, Nhan Khuynh Thiền làm ngơ, thầm nghĩ đến chuyện khác.
"Xem tiểu phẩm Xuân Vãn do hắn chủ đạo đã buồn cười đến vậy, nếu được cùng hắn xem, không biết sẽ tốt đẹp thế nào."
Trong mắt Nhan Khuynh Thiền ánh lên vẻ mê ly say đắm, ôn hòa không giống như bản thân nàng.
Đáng tiếc giờ phút này Đường Ngôn ở cách xa ngàn dặm.
...
Một bên khác.
Trong phòng đạo diễn hậu trường Xuân Vãn.
Cũng không hề nghiêm túc như nhóm tổ chương trình, trái lại đang cười ha ha.
Khán giả đang xem hài kịch, bọn họ cũng đang xem, nhìn thấy tiết mục hay cũng không nhịn được cười phá lên.
"Lên sân khấu chính thức có khác, hiệu quả tốt hơn hẳn."
Tổng đạo diễn Tiêu Vũ cười đến phóng túng, tiểu phẩm này từ kịch bản ban đầu, đến diễn tập, ông đều đã xem qua.
Thế nhưng hiệu quả tốt nhất, hài lòng nhất vẫn là phiên bản trực tiếp của Xuân Vãn.
Không tệ, không tệ.
Người phụ trách tổ số liệu tiểu Chu báo tin vui: "Tiêu Vũ, Trình tổng, 《Làm công kỳ ngộ》 tỉ lệ người xem đã đột phá 45%!"
"Cái gì? Nhanh như vậy đã phá 45% tỷ lệ người xem?"
Tiêu Vũ cùng lão Trình đồng thanh, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Dù sao dù là 《Vạn Cương》 hay 《Trang trí》 xuất sắc như vậy, cũng đến gần cuối chương trình mới đột phá 40% tỷ lệ người xem trên cả nước.
Mà 《Làm công kỳ ngộ》 mới bắt đầu mà đã đột phá 45%, đúng là quá mừng rồi!
Kỷ lục rating cao nhất của Xuân Vãn năm nay bị phá vỡ!
"Đúng, chính là lúc 'củ cải mở hội' thì đột phá 45%!" Tiểu Chu cười nói.
"Ha ha ha ha..."
Tiêu Vũ cười to vui vẻ, Xuân Vãn năm nay nhất định rực rỡ!
45% tỷ lệ người xem đã đủ để xem thường thiên hạ!
...
Tháng năm như thoi đưa, thời gian thấm thoắt.
Thời gian vô tình trôi qua.
Tháng năm tươi đẹp đến mấy cũng sẽ có lúc kết thúc.
Tiểu phẩm hay đến đâu cũng có lúc hạ màn.
《Làm công kỳ ngộ》 đón chào giai đoạn kinh điển nhất.
Trên màn hình.
Số 38 lão thái thái tự tin nói: "Muốn nói hát thì càng không thành vấn đề nha!"
Quản lý: "Có thể hát à?"
Số 38 lão thái thái: "Ta có thể hát."
Quản lý: "Nghe thử xem nào..."
Số 38 lão thái thái: "Nhớ hồi trước ở thôn ta có cái đám cưới Nhị Hắc bé xíu."
Quản lý: "Hừm."
Số 38 lão thái thái: "Ngươi đoán xem, lại bảo ta đóng Tiểu Cần."
Quản lý ngơ ngác: "Tiểu Cần?"
Số 38 lão thái thái vừa nói vừa ngồi lên bàn trà:
"Để ta đóng Tiểu Cần, ta liền cất giọng thử một cái, ái chà chà, cái giọng này của ta cao à nha, ngươi không biết nó cao đến mức nào đâu, chọn hơn 20 anh Nhị Hắc nhỏ đứng chặn hết cả ta lại, kết quả đám cưới này cũng không thành."
Quản lý: "Cổ họng lão thái thái này!"
Quản lý/thư ký/số 38 lão thái thái cùng cười lớn. Quản lý lúc này mới phản ứng được, nhìn lão thái thái đang ngồi trên bàn, mặt xị xuống nói: "Ơ hay, ngài có thể xuống dưới được không?"
Số 38 lão thái thái ngượng ngùng nói: "Ở nhà hay ngồi trên giường quen rồi."
Quản lý: "Đây không phải đầu giường nhà các người đâu, nói thì nhiều, vậy rốt cuộc biết hát cái gì?"
Số 38 lão thái thái: "Cái gì ta cũng biết hát, ở nhà ta nấu cơm ta toàn hát đấy."
Quản lý: "Vậy nghe bà hát đoạn nấu cơm đi!"
Số 38 lão thái thái: "Ngài nghe rõ nha -"
Quản lý: "Mọi người phối hợp chút!"
Nhạc nền vui nhộn vang lên ngay lập tức.
Số 38 lão thái thái hát: "Ta làm là bánh bao hấp thịt, sườn xào giấm, lòng xào dưa chuột, trứng muối trứng muối sen, hải sâm, súp rau đủ vị, bốn nóng bốn lạnh tám món, làm vài ly rượu lâu năm…"
Quản lý: "Làm vài ly!!!"
Số 38 lão thái thái xoay người mấy vòng, tiếp tục hát: "Đi tứ phương, xem một chút nếm thử, đồ ăn ta làm xem có thơm không, có thơm không…"
Quản lý: "Thơm, thơm chết mất, chao ôi, cơm nước này thơm quá đi mất, ngài nghĩ ra được bài nào thì hát đi cho tôi nghe thử!"
Số 38 lão thái thái: "Ta hát được mà!"
Quản lý: "Lão thái thái, ngài đừng có chỉ nói mồm chứ -"
Quản lý vừa làm bộ nhõng nhẽo vừa nói, không ngờ lại cũng có thể hát: "Đừng có chơi mồm nữa nha."
Số 38 lão thái thái không hề thua kém, hát:
"Ta mà chơi mồm thì ta là cối xay đá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận