Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 18: Bạn gái lời nói chính là thánh chỉ (length: 8567)

Bài hát "Thật Ra Chẳng Có Gì" này cũng là một ca khúc kinh điển từ kiếp trước, thời gian trôi qua hơn mười năm mà vẫn có thể tiếp tục nổi tiếng rực rỡ, đủ để thấy chất lượng cao của ca khúc này.
Theo kinh nghiệm của Đường Ngôn từ kiếp trước, có một chút phiền phức chính là, bài hát này không khó hát ngay từ đầu, nhưng để hát lên được cái trạng thái khổ tình đỉnh cao kia thì khá là thử thách giọng hát.
Nếu có được bài hát này, với tính cách của Đường Ngôn, nhất định sẽ cố gắng chế tác sao cho tốt nhất, nếu có chút tì vết nào thì sẽ hổ thẹn với những người ở Giang Đông!
"Giọng của Nghiêm Thần Phi chắc chắn không ổn rồi, cổ họng của hắn như thế kia không hợp với bài hát này, lại phải tìm ca sĩ khác."
"Ngoài ra, ta có cái thể chất vô nghĩa này quá đen, sau này tuyệt đối không thể nhận thưởng, vẫn là nên cân nhắc mua riêng từ trung tâm thương mại đi, đúng rồi hệ thống, mua riêng một bài hát thì cần bao nhiêu tiền?"
Đường Ngôn lên kế hoạch trong lòng.
Hệ thống: "Trung tâm thương mại của kí chủ hiện tại là cấp một, chỉ có chức năng nhận thưởng, chức năng mua riêng chưa mở!"
"Làm thế nào để mở chức năng mua riêng?" Đường Ngôn hỏi.
"Cần tài sản cá nhân của kí chủ đạt một ngàn vạn, tiêu hai triệu thì mới có thể thăng cấp lên trung tâm thương mại cấp hai, mở ra chức năng mua riêng." Hệ thống trả lời.
"Một ngàn vạn!"
Đường Ngôn ngạc nhiên một lúc, xem ra cần phải cố gắng kiếm tiền thêm thôi, sớm một chút kiếm cho được 10.000.000.
...
...
Buổi tối sau khi tan học.
Khi biết Đường Ngôn kiếm được hơn 2,3 triệu tiền ca khúc, Đỗ Thịnh cả người đứng hình mất hai phút, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, rồi mãnh liệt đòi ăn một bữa tiệc lớn, ngâm chân xoa bóp để ăn mừng!
Đường Ngôn nghĩ một chút, chuẩn bị dẫn Đỗ Thịnh đến Hòa Duyệt Hiên.
Đây là một nhà hàng nổi tiếng ở Thiên Hải chuyên về các món ăn riêng cao cấp, có người nói tổ tiên là ngự trù trong cung, món ăn làm hết sức tỉ mỉ, đương nhiên giá cả cũng rất đắt.
"À Thịnh nhi, đã báo cho Hạ Quần Phong và Đặng Vũ Bác chưa?"
Trên đường đi trong trường, Đường Ngôn đột nhiên hỏi.
Hạ Quần Phong và Đặng Vũ Bác là hai người bạn cùng phòng còn lại ở ký túc xá 201, cả hai cũng là dân hệ soạn nhạc giống Đường Ngôn, hai năm nay ở chung rất tốt, nếu mời khách chúc mừng thì không thể bỏ qua hai người này được.
Nói đến phòng 201 rất kỳ quái, trong bốn người thì ba người là dân hệ soạn nhạc, chỉ có Đỗ Thịnh là dân hệ đạo diễn.
Chắc là do năm đó tuyển sinh quá gấp, phòng của dân hệ đạo diễn hết chỗ, Đỗ Thịnh liền nhờ quan hệ mà được phân đến phòng của dân hệ soạn nhạc.
"Báo rồi, hai người nói không cần chờ họ, đến lúc đó đến nhà hàng gặp mặt luôn." Đỗ Thịnh nói.
"Được."
Đường Ngôn gật đầu, cả hai tiếp tục đi bộ về phía cổng trường.
Từ ký túc xá nam đến cổng trường không gần, hai người đi mất hai mươi mấy phút mới tới cổng.
Hết cách rồi, trong trường không cho taxi và xe công nghệ đi vào tùy tiện, muốn bắt xe thì chỉ có thể đến cổng trường.
Chắc là vào giờ cao điểm, lại phải đợi thêm mười mấy phút nữa mới bắt được xe công nghệ xuất phát.
Cái xe công nghệ này cũng tà môn, rõ ràng có xe ở gần đó nhưng cứ cho xe ở xa đến đón.
Hơn nữa, ngồi mấy lần chiếc Panamera trị giá hai triệu của Hàn Tình rồi, Đường Ngôn cảm thấy đi xe khác không thoải mái lắm.
Xem ra mình cũng nên mua một chiếc xe tốt, đến lúc đó mặc kệ làm gì cũng tiện hơn.
Còn về giấy thông hành vào trường thì không thành vấn đề, nhờ Hàn Tình giúp là được.
Với vị thế một bộ trưởng của tập đoàn Tiềm Long thường xuyên có hợp tác chiến lược với trường, ngay cả lãnh đạo trường cũng phải nể mặt.
Quả nhiên người ta một khi có tiền là suy nghĩ liền thay đổi ngay tức khắc, trước đây còn không dám nghĩ đến siêu xe, giờ đã dám tùy tiện tính toán mua rồi.
Nhưng hiện tại trong tay chỉ còn có 1 triệu, nếu thực sự muốn mua xe xịn, đến lúc đó có lẽ lại phải đi vay mượn.
"Vẫn nên đợi thêm một tháng nữa đi, đợi tháng sau có tiền ca khúc rồi tính tiếp."
Trong lúc Đường Ngôn suy tư, xe công nghệ đã đến nơi, hai người vào thẳng phòng đã đặt trước.
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu thì cửa phòng bị người đẩy ra, đầu tiên là hai người đàn ông đi vào.
Người phía trước gầy một chút, trông bình thường chính là Hạ Quần Phong, người phía sau hơi đẹp trai là Đặng Vũ Bác.
Mặt bằng nhan sắc của dân hệ soạn nhạc thật sự không thể so với dân hệ thanh nhạc và biểu diễn được.
Phía sau Đặng Vũ Bác còn có một cô nữ sinh tầm 20 tuổi đi theo, cô ấy mặc áo len xanh kết hợp với quần jean, dáng vẻ sinh viên thanh thuần, mang nét nhu mì.
Dù ở học viện nghệ thuật hàng đầu như Thiên Âm, thì cô gái này cũng thuộc hàng hoa khôi của trường.
Tất nhiên so với Thẩm Tâm Nghiên vẫn còn có một chút khác biệt.
"Lão Đường, giới thiệu một chút, đây là bạn gái của ta Chu Nhã Kỳ, học hệ thanh nhạc của trường mình, vừa hay không có gì làm nên cùng mình đến đây, cậu không phiền chứ?" Đặng Vũ Bác vào cửa rồi cười nói.
"Không sao, đều là người một nhà."
Đường Ngôn cười chào hỏi, sau khi ngồi xuống liền tiện hỏi: "Dạo này hai người bận gì vậy, mỗi ngày đi sớm về tối không thấy mặt mũi, hình như thấy hai cậu trốn nhiều tiết học môn chuyên ngành rồi đó."
"Đi cùng bạn gái đi xin việc." Hạ Quần Phong và Đặng Vũ Bác gần như đồng thời trả lời.
"Bảo bối của tôi gần đây đi thực tập, nên tôi theo cô ấy đến mấy công ty lớn xin việc, xem có thể ký hợp đồng hay không."
Đặng Vũ Bác vừa nói vừa cười ngọt ngào, rồi lại dặn dò:
"Lão Đường, nghe nói cậu chia tay với Thẩm đại giáo hoa rồi? Tôi nói cho cậu biết, đối với bạn gái thì phải kiên trì, phải biết hạ mình, tin nhắn thì phải trả lời ngay, đói thì mang đồ ăn tới, khát thì đưa trà sữa.
Nói chung lời bạn gái nói là thánh chỉ, dù bản thân có khổ đến đâu, cũng phải giàu cho con gái nuôi bạn gái, như vậy hai người mới có thể lâu dài được."
Đường Ngôn nghe xong mặt đều đen lại, thầm nghĩ mấy cái thứ liếm cẩu ngôn luận gì vậy.
Khi nào đàn ông bọn ta mới có thể đứng lên được đây?
Nếu hai cô bạn gái của các ngươi thực sự ký được hợp đồng ca sĩ xuất đạo, dĩ nhiên là có quyền thế hơn rồi, có lẽ sẽ còn để mắt tới cái bộ dạng quỵ lụy này của các ngươi chắc? Đừng để đến lúc lại phải làm áo cưới cho người khác.
"Tôi nói nè...."
Đỗ Thịnh nghe vậy thì không nhịn được mở miệng, Ngôn ca nhà mình mỗi tháng kiếm hơn 2 triệu, muốn tìm người yêu kiểu gì mà không được, còn phải nhẫn nhục làm như vậy nhiều lần sao?
Nhưng lại bị Đường Ngôn dùng ánh mắt ngăn lại, tuy rằng đều là bạn cùng phòng, nhưng quan hệ cũng có xa gần thân sơ, không cần phải tùy tiện kể hết gia tài cho người khác biết.
Câu ngạn ngữ có câu: Lòng hại người không nên có, nhưng nên có lòng phòng người.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Đường Ngôn xoay bàn, để mấy người gọi món ăn trước.
Khi thấy trên thực đơn toàn những món ăn giá từ 688, 888, thậm chí là 1088, cả ba người Đặng Vũ Bác đều có vẻ hơi rụt rè.
Mọi người đều là sinh viên, dù gia cảnh của Đặng Vũ Bác có tốt hơn một chút, nhưng nhà hàng kiểu này sinh viên vẫn không dám chi tiêu nhiều, nên không khỏi có chút e dè.
Đường Ngôn thấy không ai gọi món ăn, dứt khoát tự quyết định gọi tám, chín món đặc sắc, đủ cho năm người ăn.
Hai người vẫn còn đang lo lắng, sợ ăn xong không đủ tiền trả thì lại bị giữ lại ở trong nhà hàng.
"Không sao đâu, cứ ăn đi."
Đường Ngôn nói một cách tùy tiện, bàn này thật sự không rẻ, đặt vào kiếp trước thì đánh chết cậu ta cũng không nỡ chi.
Có điều hôm nay mới vừa kiếm được 2,38 triệu, Đỗ Thịnh thì lại rõ mồn một rồi, nếu còn không khỏe mạnh nhờ cậu xoa bóp thì thể nào thằng nhóc cũng mắng cậu là keo kiệt.
Đúng là Chu Nhã Kỳ nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Đường Ngôn, một đôi mắt đẹp nhìn về phía cậu, ánh mắt lóe lên một tia khác lạ.
Chẳng lẽ anh bạn cùng phòng đẹp trai của bạn trai mình là phú nhị đại sao?
Nhưng mà trông cũng không giống, từ đầu đến chân không có một nhãn hiệu hàng hiệu nào, áo quần rõ ràng là đồ ngoài chợ, năm chục tệ chắc cũng chẳng tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận