Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 455: Ai là tiểu phẩm chi vương? (length: 8326)

Chủ nhà tầng 9 không hề sợ hãi, ưỡn ngực nói: "Bên quản lý bất động sản có gì đặc biệt? Tiền đặt cọc trang trí tôi đã đưa quá rồi."
Vừa nói dứt lời.
Chủ nhà tầng 9 không khách khí nói với chủ nhà tầng 6: "Ta cho ngươi biết, ta muốn sửa thế nào thì sửa, vì đây là nhà của ta!"
Chủ nhà tầng 6 hỏi: "Nhà các ngươi ở mấy tầng?"
Chủ nhà tầng 9 đáp: "Chín tầng."
Chủ nhà tầng 6 giận dữ: "Đây là mấy tầng?"
Chủ nhà tầng 9: "Chín tầng!"
"Đại ca nói đúng."
Hoàng Đại Chùy kéo chủ nhà tầng 6 ra ngoài cửa: "Ngươi nhìn biển số nhà mà xem. Ngươi xem cái bảng treo trên cửa này, ở trên ghi là 'Tầng 9' mà."
Chủ nhà tầng 6: "Ngươi biết cái gì? Ta cho ngươi biết, là hôm qua nhà bên cạnh sửa tường làm cái đinh này rung lắc rơi xuống, đây không phải là tầng 9 mà là tầng 6! Các ngươi sửa như vậy là đập vào nhà của ta đấy!"
Hoàng Đại Chùy hoảng hốt: "Đại ca, người ta bị đập căn hộ rồi..."
Chủ nhà tầng 6 kéo chủ nhà tầng 9 xuống lầu: "Đi tìm quản lý bất động sản, đi tìm quản lý bất động sản..."
Hoàng Đại Chùy vội hô: "Đại ca! Đại ca! Còn tiền công nữa! Tám mươi đồng đó! Đại ca ơi, tiền lương của dân làm thuê không thể thiếu được!"
Không đuổi kịp người, Hoàng Đại Chùy tức giận đi vào nhà: "Ngươi chạy đi, ngươi chạy đi, ta cho ngươi chạy! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi chạy trốn được hòa thượng chứ không chạy được miếu! Hôm nay ta cứ ngồi đây chờ."
Ngay lúc này, có tiếng máy khoan điện từ dưới mông khoan lên.
Hoàng Đại Chùy ôm mông kêu lên:
"Ai da! Ở dưới lầu khoan điện khoan lên đây! Khoan trúng rồi, mau vào bệnh viện thôi!"
Đến đây.
Tiểu phẩm 《Trang trí》 chính thức hạ màn cảm ơn.
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Một lần nữa chứng minh tiểu phẩm kinh điển này đã thành công.
《Trang trí》 về kết cấu và ý tứ đều có sự đổi mới, nội dung tiểu phẩm gần gũi với cuộc sống người dân, phong cách giản dị mà không mất đi tính nghệ thuật cường điệu. Sự hợp tác giữa hai bậc thầy tiểu phẩm Lam Thành và Mục Tần Thụ cũng khiến khán giả thích thú hơn nhiều.
Trong đó, có thể phản ánh được vấn đề vật liệu trang trí quá kém, người trang trí thường chơi trò gian dối phá hoại hình tượng của bản thân, ảnh hưởng đến người khác và nợ tiền lương của người làm thuê.
Ngoài ra, 《Trang trí》 đã lột tả đến tận cùng những điều bức xúc, 'tiền lương của người làm thuê không thể thiếu được!' và những lời thoại gần gũi cuộc sống khiến khán giả bật cười từ tận đáy lòng.
Từ thời điểm tiểu phẩm chính thức hạ màn.
Khu vực bình luận đã nổ tung.
"Vậy là hết rồi sao?"
"Không đủ, hoàn toàn không đủ mà."
"Phát lại đi, ta đang nửa đường thì đến, không xem được đầy đủ!"
"Đúng đó, ca múa ở dưới thật nhạt nhẽo, vẫn là tiểu phẩm hay hơn, khẩn thiết yêu cầu phát lại!"
"Mấy ông anh ở trên kia ăn cơm tất niên uống nhiều rồi hả, đây là chương trình đêm giao thừa mà còn đòi phát lại, ngày mai mùng một Tết còn tạm được."
"Tiểu phẩm kinh điển xem hoài không chán mà..."
"Có ai để ý không, người cuối cùng đóng ba nhân vật mà thay quần áo nhanh vậy, từ trang phục nữ sang thợ sửa chữa chỉ mất 40 giây, rồi từ thợ sửa chữa sang chủ nhà chưa tới 30 giây, tốc độ gia tốc trăm mét luôn!"
"Ngươi nói mới để ý, đúng là nhanh thật, nhìn người ta mà xem, nhìn lại mấy anh trai hot boy trẻ, thế nào là chuyên nghiệp."
"Không nói còn không để ý, đúng là quá giỏi đi!"
"Đây mới là những chi tiết nhỏ của một tiểu phẩm kinh điển, chỉ với mỗi điều này thôi đã không thể không hot được."
"Thật đó, ta đã nói rồi, dù cho mang mấy tiểu phẩm kinh điển hồi trước ra quay lại như phim truyền hình cũng sẽ hay hơn chương trình đêm giao thừa bây giờ."
"Đêm giao thừa năm sau, hãy cho ta xem lại những hồi ức kinh điển!"
"Cũng đừng thêm vào mấy cái sáng tác ba láp vớ vẩn hiện giờ nữa."
"Đều là những gương mặt quen thuộc từ nhỏ đã nhìn thấy, đồng hành cùng chúng ta năm này qua năm khác, Tết đến đều chờ đợi xem tiết mục của họ, muốn khóc quá, thời gian trôi nhanh thật."
"15 năm sau, ta cũng không còn bà ngoại nữa, từ nhỏ chỉ có bà ngoại là cùng ta xem chương trình đêm giao thừa, bà ta rất giỏi, mà bà đã rời xa ta được 9 năm rồi, nếu bà lão còn thì tin chắc đây là tiểu phẩm mà bà thích nhất."
"Tiểu phẩm bây giờ, thì toàn là mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, vợ chồng cãi nhau, người yêu cãi nhau, ông chủ nhân viên cãi nhau, xong rồi mọi người cùng nhau giả bộ giảng hòa.
Tiểu phẩm trước đây, thì sửa sai, câu nào câu nấy đáng giá, dẫn dắt phong trào cả nước, khiến người ta xem rồi xem lại không muốn dừng."
"Tiểu phẩm kinh điển là thứ mà ta xem đi xem lại, cứ thấy nó là không rời đi được, có ai giống vậy không?"
"Giống, nhất định là có rồi!"
"Đi ngang qua một góc phố nào đó, một cảnh tượng nào đó, có ai nhớ về quá khứ không?"
"Nếu như tổ chức một chương trình đêm giao thừa hồi ức thì tốt biết bao, mời bọn họ quay trở lại diễn một lần."
"Nói thế, thì tỷ lệ người xem chắc chắn bùng nổ, lời khen chắc chắn là bay cả trời luôn!"
"Thế hệ chúng ta đây, từng ăn que kem hai hào, từng mặc quần áo có miếng vá, từng dùng đèn dầu, từng xem tivi đen trắng, từng xem truyện tranh, từng đi xe đạp Đại Giang 28, từng cầm lõi bắp làm mía, ở đầu thôn trộm quả, từng bắt tôm dưới ao, Tết đến đều vì được mặc quần áo mới, được nhận tiền lì xì mà vui đến không ngủ được."
"Tiếp sức, cảm giác của chúng ta về tất cả những điều này như thể mới xảy ra ngày hôm qua thôi, vậy mà giờ đã thành ký ức xa xôi rồi."
"Tiếp sức, cái hình vẽ trên cổ tay khi còn bé vẫn luôn chưa biến mất, nhưng đã mang đi mất quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta."
"Tiếp sức, hồi bé đồ ăn vặt ở mấy tiệm nhỏ đều muốn mua, nhưng trong túi lại chẳng có tiền, lớn lên rồi, đồ gì trong siêu thị cũng có thể mua, nhưng lại không biết mua gì để được vui..."
"Hồi bé khóc rồi lại cười, lớn lên rồi cười xong thì khóc, đến cuối vẫn là đầy tiếc nuối và bất mãn, ai, mọi thứ đều không thể quay lại."
. .
...... . .
Cùng lúc đó.
Phòng đạo diễn hậu trường.
Toàn bộ nhân viên, bao gồm tổng đạo diễn Tiêu Vũ và đội ngũ lãnh đạo đều hướng ánh mắt về người phụ trách nhóm số liệu.
Tiểu phẩm 《Trang trí》 vừa kết thúc, tất cả mọi người đều muốn biết, cuối cùng bộ tiểu kịch này đạt được tỷ lệ người xem bao nhiêu.
Tiểu Chu phụ trách nhóm số liệu đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, tâm tình cũng có chút dao động, tay gõ bàn phím máy tính có chút run rẩy.
Rất nhanh, khi toàn bộ các nền tảng video trên mạng và đài truyền hình thống kê xong, Tiểu Chu vui vẻ nói:
"40.119%! Lại phá mốc 40% tỷ lệ người xem rồi!"
"Oa nha..."
Trong phòng đạo diễn, vang lên tiếng reo hò nhảy nhót của tất cả mọi người.
Tỷ lệ người xem lại vượt qua 40%!
Cảm giác mất đi rồi lại tìm lại được thật sự làm người ta kinh hỉ.
Tiểu phẩm, quả thật phải là tiểu phẩm.
Lại có thể so tài với ca khúc mở màn 《Vạn Cương》!
Ngưu bức!
《Vạn Cương》 là ca khúc có thiên phú với vô vàn lợi thế, mà tiểu phẩm lại không hề kém cạnh.
Sự yêu thích của người dân trong nước với tiểu phẩm, thực sự đã khắc sâu vào trong xương cốt rồi.
Lúc này.
Có một phó tổng đạo diễn đột nhiên lên tiếng: "Tiểu phẩm xuất sắc nhất năm nay chắc chắn là 《Trang trí》 rồi."
Một câu nói của anh ta ngay lập tức khơi dậy sự thảo luận trong phòng đạo diễn.
"Đến 8, 9 phần rồi, 40% tỷ lệ người xem, lại còn tiếng tăm bùng nổ nữa, còn ai có thể là đối thủ của nó nữa?"
"Tôi thấy cũng gần như vậy, tỷ lệ người xem nhất nhì thì không chắc, nhưng mà danh hiệu tiểu phẩm xuất sắc nhất chắc chắn là nó."
"Cùng tỷ lệ người xem với Vạn Cương, theo lệ thường thì danh hiệu tiểu phẩm xuất sắc nhất năm nay không còn gì khác ngoài 《Trang trí》."
"Đây mới phát sóng hai tiểu phẩm, chưa chắc chắn được, nói là tiểu phẩm xuất sắc nhất thì hơi sớm."
"Mấy tiểu phẩm còn lại cho dù tốt cũng có hạn thôi, 40% tỷ lệ người xem là một cột mốc khó có thể vượt qua."
"Đúng vậy, đã bao nhiêu năm rồi chưa có tiểu phẩm nào đạt 40% tỷ lệ người xem như vậy?"
"《Trang trí》 chắc chắn sẽ giành danh hiệu tiểu phẩm xuất sắc nhất năm nay!"
"Lão Trương à, đừng nói sớm quá, phía sau còn có tận 4 tiểu phẩm nữa đó? Vạn nhất xuất hiện tác phẩm tốt hơn thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận