Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 348: Đông bắc vô địch BGM (length: 8815)

"Kính người già yêu trẻ là đối với những lão nhân đáng kính mà nói, đối với ngươi loại người già mà không đứng đắn này thì không cần."
Đường Ngôn không để ý chút nào đến sự uy hiếp của Lý Quân Tư, cười ha ha, không khách khí nói:
"Mặt khác, có lúc nói lời từ biệt quá sớm, cũng đừng nói quá chắc chắn, ai thua ai thắng còn chưa biết được, nói quá chắc chắn, dễ bị mất mặt."
"Hừ!"
Lý Quân Tư hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi dẫn người rời khỏi sảnh khách sạn.
Đoàn người ầm ĩ rời đi.
Thư ký Lưu Đức Cường nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng.
"Lão già này còn rất ngông cuồng đấy, so với người trẻ tuổi chúng ta còn ngông cuồng hơn."
Trở lại phòng khách sạn, Đường Ngôn nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhíu mày cười, lão đông tây, ngươi đã có đường chết rồi.
. . . . .
. . . . .
Sau bảy ngày.
Trung tâm văn hóa và thể thao thành phố Băng Thành.
Ban lãnh đạo mùa du lịch văn hóa mùa đông Đông Bắc bắt đầu giám khảo các tác phẩm đã mua ca khúc chủ đề cho hoạt động lần này.
Ban lãnh đạo này do hiệp hội âm nhạc quốc gia và các chuyên gia âm nhạc do bên du lịch văn hóa Đông Bắc cử ra hợp thành tiểu tổ.
Bọn họ có quyền quyết định cao nhất đối với ca khúc chủ đề tuyên truyền lần này.
"Diệp tổ, hoạt động mua ca lần này có thể nói là náo nhiệt chưa từng có, chỉ riêng việc casting thu được tác phẩm đã mấy ngàn bài, trải qua 7 ngày sàng lọc, còn lại ròng rã 30 bài tinh phẩm, thật là quá chấn động."
Trong phòng âm nhạc của trung tâm văn hóa và thể thao, một chuyên gia trong ban lãnh đạo quay sang người phụ trách hoạt động lần này là Diệp Tử Ngọc nói.
"Chủ yếu vẫn là do quốc âm, mặt mũi lớn, nếu không chỉ với du lịch văn hóa Đông Bắc của chúng ta thì vẫn chưa đủ sức để hô mưa gọi gió."
Tổ trưởng ban lãnh đạo hoạt động Diệp Tử Ngọc năm nay hơn năm mươi tuổi, lăn lộn trong giới âm nhạc nhiều năm, địa vị hiển hách giao thiệp rộng, rất tâm đắc đối với việc hoạch định hoạt động, ngoài miệng thì cười nhạt, trong lòng đối với hoạt động mua ca khúc chủ đề lần này tương đối hài lòng, chiếu theo hình thức hiện tại thì xem như thành công mỹ mãn.
Rất tốt.
Dù thế nào nàng phụ trách hoạt động lần này cũng sẽ có một phần công lao vào lý lịch nặng ký.
"Thật sự mà nói, hẳn là kim bài có mặt mũi lớn, thiên hạ xôn xao đều vì lợi mà đến, thiên hạ ồn ào đều vì lợi mà đi mà." Một vị phó tổ trưởng bên cạnh cũng vui vẻ nói.
Trong phòng âm nhạc của trung tâm văn hóa và thể thao.
Những người phụ trách và các chuyên gia của ban lãnh đạo tụ tập một chỗ, mỗi người đều mỉm cười.
Làm ra một hoạt động long trọng như thế, chắc hẳn có thể chọn ra được một bài ca khúc chủ đề chất lượng thượng thừa nhất mà mọi người hài lòng nhất.
Sau đó dựa vào ca khúc chủ đề này để mùa du lịch mùa đông năm nay thật sự nổi bật.
Đến lúc đó những người đang ngồi đây, ai cũng sẽ thu hoạch được danh dự và lợi ích không nhỏ.
Chỉ là.
Rất nhanh.
Các chuyên gia giám khảo có mặt sẽ phát hiện mình đã cao hứng quá sớm.
"Được rồi, bắt đầu bình chọn cuối cùng đi." Diệp Tử Ngọc, người phụ trách hoạt động, giải quyết dứt khoát.
"Rõ, Diệp tổ."
Thư ký của tiểu tổ giám khảo mau chóng cung kính đáp lời, sau đó nhanh chóng mở hệ thống âm thanh.
Trong phòng âm nhạc của trung tâm văn hóa và thể thao, lập tức vang lên những giai điệu du dương.
Cả phòng không một ai lên tiếng, tất cả chuyên gia đều chìm đắm trong không gian âm nhạc du dương.
Phàm là những người có thể ngồi ở đây đều là người có tiếng trong giới âm nhạc, đối với sự kiên trì và nghiêm khắc của âm nhạc không có vấn đề gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Từng bài từng bài ca khúc được nghe qua.
Ngồi ở vị trí chủ vị của phòng âm nhạc, lông mày của Diệp Tử Ngọc càng nhíu càng chặt, trầm giọng nói:
"Không được, không ổn rồi."
Thư ký còn tưởng mình làm sai, vội vàng nói: "Diệp tổ sao vậy, phát theo đúng thứ tự rồi, âm sắc cũng không có vấn đề gì mà."
"Không phải chuyện này!"
Diệp Tử Ngọc lắc đầu, cau mày nói: "Những ca khúc này ca từ thì hoa mỹ đấy, nhưng đều có chút không phù hợp với chủ đề lần này, chúng ta là ca khúc chủ đề tuyên truyền mùa du lịch mùa đông Đông Bắc, ca khúc quá hoa lệ lại không phù hợp với chủ đề và ý chính này, đến khi tuyên truyền và sử dụng có lẽ hiệu quả sẽ không tốt."
"Diệp tổ nói rất đúng, mùa du lịch mùa đông lần này, lãnh đạo cấp trên đặt rất nhiều kỳ vọng, nếu vì ca khúc chủ đề tuyên truyền không đúng chỗ, chúng ta đang ngồi đây khó mà tránh tội." Phó tổ trưởng cũng thở dài nói.
"Lạc đề, thật có chút khó khăn."
"Lần này tham gia thi, cao thủ kim bài trong giới âm nhạc thật sự không ít, ai có thể ngờ sẽ ra thế này."
"Sơ suất rồi, quên yêu cầu đi theo đúng nhịp của mùa du lịch."
"Giản dị rất quan trọng."
"Lão Trình nói rất đúng, giản dị mới có thể tuyên truyền hoạt động văn hóa du lịch tốt hơn."
Các chuyên gia trong giới âm nhạc khác cũng lên tiếng bày tỏ quan điểm.
Hiện tại đã nghe được khoảng mười bài.
Khi một khúc nhạc này được nghe xong, các chuyên gia trong ban lãnh đạo nhanh chóng nhận ra một vấn đề chung.
Các ca khúc tinh phẩm được chọn đều quá hoa lệ, không phù hợp với chủ đề. Mục đích của việc tuyên truyền ca khúc chủ đề lần này không phải là để so xem ai hoa lệ hơn mà là so ai thích hợp hơn.
Lúc nãy mọi người đã cao hứng hơi sớm.
Nếu không cẩn thận đây có thể là một bước đi sai lầm.
Nếu bỏ ra nhiều công sức như vậy để tạo ra một bài không thích hợp thì thật sự là một chuyện đau đầu.
"Chính là đạo lý đó, nếu muốn tìm ca khúc hoa mỹ, từ khúc xuất sắc, ta lúc nào mà chẳng tìm được, cần gì phải vào lúc này?"
Diệp Tử Ngọc đè tay xuống, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nói:
"Nghe tiếp đi, hy vọng phía sau sẽ có tác phẩm thích hợp."
Phòng âm nhạc lại một lần nữa phát ca khúc chủ đề tuyên truyền được tuyển chọn.
Mắt thấy 30 ca khúc tinh phẩm sắp nghe xong hết, vẫn chưa có một bài nào thật sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc ngay từ lần đầu, hoàn toàn phù hợp với ca khúc chủ đề tuyên truyền du lịch văn hóa.
Thật đau đầu.
Nếu tiêu tốn nhiều công sức mà lại cho ra một bài không thích hợp thì lúc đó sẽ thành sự cố của hoạt động.
Hơn nữa, mùa du lịch mùa đông sắp bắt đầu, cũng không có thời gian để đi tìm ca khúc chủ đề thích hợp hơn.
Ca khúc trúng tuyển thứ 23 phát xong.
Mọi người vẫn có chút không hài lòng.
Ca khúc trúng tuyển thứ 26 phát xong, sắp chỉ còn lại bốn tác phẩm cuối cùng.
Mà vẫn không thể khiến mọi người hoàn toàn thỏa mãn.
Vào đúng lúc này.
Ca khúc thứ 27 bắt đầu được phát.
Từ hệ thống máy truyền âm thanh cao cấp trong phòng âm nhạc đột nhiên truyền đến một âm thanh vui tươi.
Giai điệu nhẹ nhàng bay bổng, tiết tấu sôi động náo nhiệt, âm nhạc mang đến đầy năng lượng tích cực, khiến người ta không nhịn được muốn theo đó ca múa, theo đó nhún nhảy.
Giai điệu và tiết tấu của bài hát này tựa như có ma lực, có thể khiến người ta vô thức rung động, chìm đắm vào biển cả sung sướng.
Trong chớp mắt.
Tất cả mọi người ở đây, kể cả người phụ trách Diệp Tử Ngọc đều biến sắc mặt.
Giai điệu này thật sự quá tuyệt.
Rất phù hợp với chủ đề mùa du lịch văn hóa.
Trong phòng âm nhạc.
Chỉ còn lại những thanh âm giai điệu vui tươi dễ nghe của bài hát.
Tất cả mọi người im lặng.
"Bài hát này tên gì!" Ánh mắt Diệp Tử Ngọc lóe lên hy vọng, nhanh chóng mở miệng hỏi.
Thư ký nhanh chóng đáp: "Diệp tổ, tên ca khúc là 《 Quê Hương Đông Bắc Của Ta - 大东北我的家乡 》."
"Nhà soạn nhạc và người biểu diễn là ai?" Diệp Tử Ngọc lại hỏi.
"Nhà soạn nhạc là Nhất Lạp Trần Ai của Tiềm Long Truyền Thông, người biểu diễn cũng là ca sĩ ký hợp đồng hạng hai của Tiềm Long Truyền Thông, tên là Đào Bội Văn." Thư ký vội vàng nói.
"Nhất Lạp Trần Ai? Chính là nhà soạn nhạc trẻ tuổi kim bài danh tiếng nhất thời có một không hai của Tiềm Long Truyền Thông đó sao, quả nhiên có chút bản lĩnh, giai điệu này không tệ, chỉ là ca sĩ Đào Bội Văn này chưa từng nghe qua, có tác phẩm tiêu biểu gì không?" Diệp Tử Ngọc vừa nói vừa suy nghĩ.
"Đào Bội Văn trước đây là ca sĩ mới trong giới âm nhạc, tác phẩm tiêu biểu chỉ có một bài 《 Người Giống Như Tôi 》." Thư ký đúng là nắm rõ như lòng bàn tay thông tin các tác phẩm được tuyển chọn.
Những người có mặt đều là chuyên gia trong giới âm nhạc, bình thường tiếp xúc đều là các bậc thượng lưu của giới âm nhạc.
Thường thì ca sĩ hạng hai vẫn không được để vào mắt.
Diệp Tử Ngọc vẫy tay, ra hiệu những điều đó không quan trọng, để thư ký tiếp tục phát bài 《 Quê Hương Đông Bắc Của Ta - 大东北我的家乡 》này.
Rất nhanh.
Giai điệu đã qua, đến phần điệp khúc rồi!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận