Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Chương 779: Lại dám nói ta Hoa quốc không mỹ thực?

Chương 779: Lại dám nói ta Hoa quốc không có mỹ thực?
Cả Hứa Y Nhiễm, nữ ca sĩ hạng nhất mới thăng cấp, cũng không nhịn được đỏ hoe cả mắt, nói:
"Còn có sự kiện ta tham gia tiết mục âm nhạc, từ khâu chọn bài đến thu âm, mỗi một chi tiết nhỏ ta đều tỉ mỉ trau chuốt, lòng tràn đầy chờ mong có thể đạt được một thành tích tốt.
Vậy mà hiện tại, bởi vì chương trình 《 Hòa Phụng Mỹ Vị Hành 》 này, mà tiết mục âm nhạc ta tham gia sắp không còn ai quan tâm, hiệu quả sụt giảm rất nhiều, tỉ lệ người xem thảm đạm, mọi nỗ lực của ta đều đổ sông đổ biển."
Tông San cũng theo đó bất đắc dĩ nói:
"Trước đây ta tham gia những hoạt động thời trang, hiện tại cũng sẽ không tiếp tục mời ta nữa, bảo là muốn mời khách quý trong 《 Hòa Phụng Mỹ Vị Hành 》.
Đã thỏa thuận xong cả rồi, kết quả đột nhiên lại đổ vỡ nhiều như vậy, thực sự là quá bất công! Nhất định là Kim Hòa tập đoàn, cái lão lục này đứng sau giở trò."
Ngay cả ca vương mới thăng cấp Nghiêm Thần Phi, nhân vật có danh tiếng và thực lực trong giới âm nhạc, giờ phút này cũng lộ vẻ buồn bã.
"Thần Phi, bên phía ngươi thì sao?" Đường Ngôn nhìn Nghiêm Thần Phi đang có chút rầu rĩ.
Nghiêm Thần Phi bất đắc dĩ, vẻ mặt đau khổ nói: "Đường Ngôn lão sư, phía bên ta cũng tạm ổn, có địa vị ca vương ở đây, các nhãn hiệu mới và đối tác thương mại toàn quốc còn không dám trực tiếp trở mặt, có điều..."
"Tuy nhiên làm sao?" Đường Ngôn nhíu mày nhìn hắn.
"Có điều Kim Hòa tập đoàn chắc chắn còn đang gia tăng cường độ, về sau thì khó nói, dù sao... Dù sao ta cũng chỉ là ca vương mới lên cấp, căn cơ còn chưa vững chắc."
Nghiêm Thần Phi do dự một chút, vẫn là thẳng thắn nói.
Nói thật, với tư cách là người ủng hộ đáng tin của Đường Ngôn, hắn không muốn gây thêm phiền phức cho Đường Ngôn.
Chỉ có điều tình thế chuyển biến quá nhanh, ngay cả hắn, ca vương mới lên cấp, còn đang chịu áp lực cực lớn, huống chi những người khác.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nói thẳng vấn đề này với Đường Ngôn lão sư thì tốt hơn, càng kéo dài thì tình huống có thể càng tệ.
Cũng giống như nhiều người trẻ tuổi, mới đầu không biết nặng nhẹ mà phạm sai lầm, kết quả lại không tìm kiếm sự che chở và giúp đỡ của trưởng bối cha mẹ, cuối cùng khiến vấn đề trở nên khó giải quyết hơn, thậm chí đến mức không thể cứu vãn.
Mọi người thấy Nghiêm ca vương nói như vậy, cũng dồn dập gật đầu phụ họa, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ ủ rũ và mờ mịt.
Họ từng tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, hưởng thụ vô số hoa tươi và tiếng vỗ tay, nhưng giờ đây lại lạc mất phương hướng trong cảnh khốn khó đột ngột xuất hiện này.
"Chương trình này giống như một cái hố đen lớn, hút hết mọi sự quan tâm và tài nguyên."
Mấy người đều có chút tuyệt vọng.
"Đường Ngôn lão sư, chúng ta nên làm gì đây? Lẽ nào cứ như vậy ngồi chờ chết sao?"
Đàm Chấn Dương, nãy giờ vẫn im lặng, sau khi nghe Trần vương triều cùng các ca sĩ tố khổ, cũng không nhịn được hỏi.
"Đáng giận nhất là, trong tiết mục mỹ thực này, lại kính mời rất nhiều minh tinh đến từ Cây Gậy và Anh Hoa quốc làm khách quý, bọn họ không ngừng hạ thấp món ăn hệ Hoa quốc chúng ta, mở miệng ngậm miệng đều là văn hóa của bọn họ thế này thế nọ." (1)
"Đúng vậy, bọn họ sao dám chứ, nói chúng ta Hoa quốc không có mỹ thực!"
"Cái này còn chưa tức giận nhất, tức giận nhất là minh tinh Mộc Phụng quốc, nói mỹ thực Hoa quốc chúng ta là sao chép của bọn họ, bọn họ mới là nguyên bản, thiếu chút nữa ta đã đập nát cả tivi!"
"Còn có cái đám gọi là thổi nhật liệu (2), luôn tỏ ra ngông cuồng tự đại, ví dụ như ở tập ba của chương trình, khi khách quý minh tinh hai nước thảo luận, nói món ăn Hoa quốc chúng ta khẩu vị phong phú đa dạng, có thể thỏa mãn nhu cầu của nhiều người, thì đám minh tinh Anh Hoa quốc thổi phồng kia lập tức phản bác, hừ! Món ăn Hoa quốc chỉ toàn dầu nhiều muối mặn, làm sao có thể tinh xảo như nhật liệu? Nhật liệu mới gọi là nghệ thuật!"
"Then chốt là cái vẻ mặt hớn hở của hắn lại còn được rất nhiều người khen ngợi và sùng bái, thực sự là đảo ngược thiên cương!"
"Không ngừng nói sushi của bọn họ thế nào, chỉ cần mấy thứ nguyên liệu nấu ăn, liền có thể tạo ra mỹ vị cực hạn, còn nói đây mới là tinh túy nấu nướng!"
"Trên mạng cũng rất đáng giận, đám người thổi phồng mỹ thực Mộc Phụng quốc càng khiến người ta phản cảm, phàm là có người nói mỹ thực Mộc Phụng quốc chủng loại tương đối ít, bọn họ lập tức như bị đạp phải đuôi, kích động kêu la, ngươi biết cái gì? Đồ chua Mộc Phụng quốc chính là nổi tiếng thế giới, mùi vị đó, độc nhất vô nhị!"
"Còn có rất nhiều người hùa theo thổi phồng, nói cái gì mà cơm trộn nồi đá, thật mỹ vị a! Các ngươi chính là không biết thưởng thức! Mỹ thực Mộc Phụng quốc là khỏe mạnh nhất, đâu giống món ăn Hoa quốc nhiều dầu mỡ như vậy!"
"Có thể không nhỏ nhen được không, hai ngày nay toàn mạng đem mỹ thực Mộc Phụng quốc, Anh Hoa quốc tâng lên tận mây xanh, nhưng lại xem thường sự bác đại tinh thâm và phong phú của mỹ thực nước ta."
"Hơn nữa chỉ cần có người đưa ra dị nghị với quan điểm của bọn họ, thì đám người nhổ nước bọt kia sẽ nói lời ác độc, phảng phất chỉ có mỹ thực Anh Hoa quốc mới là bá chủ của giới mỹ thực, loại thái độ cực đoan và hẹp hòi này, thực sự là khiến người ta tức giận."
Trong ký túc xá của học viện âm nhạc Thiên Hải.
Mọi người, người một câu, ta một lời, trong giọng nói đều là oán khí và khinh bỉ đối với những chuyện loạn lạc hai ngày nay.
Trong lúc nói chuyện, Trần vương triều, các ngôi sao, người nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đều hy vọng có thể tìm thấy một tia hy vọng từ trong ánh mắt của nhau, nhưng nhìn thấy cũng chỉ có nỗi sầu lo vô tận.
Bọn họ đặt hy vọng cuối cùng lên Đường Ngôn, mong chờ Đường Ngôn có thể nghĩ ra kế sách ứng phó, dẫn dắt bọn họ thoát khỏi cảnh khốn khó tăm tối này, tìm lại ánh hào quang đã từng thuộc về mình.
Sau khi nghe các ca sĩ thao thao bất tuyệt tố khổ, Đường Ngôn đã có hiểu biết rõ ràng và thấu đáo về tình hình hiện tại.
Giờ phút này, mọi người đều không ngoại lệ, cùng nhau chìm trong cảnh khốn khó, khó có thể thoát ra.
Mà đứng sau tất cả, giở trò trong bóng tối, chính là Kim Hòa tập đoàn đáng căm hận kia!
Cái tổ chức hành động mờ ám như "lão lục" này, dựa vào chương trình thực tế về ẩm thực cấp hiện tượng 《 Hòa Phụng Mỹ Vị Hành 》 mà ngang nhiên hoành hành.
Bọn họ sử dụng đủ loại thủ đoạn đê hèn, mưu toan khống chế cả thị trường.
Để đạt thành mục đích, Kim Hòa tập đoàn quả thực không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí hạ thấp văn hóa quốc gia mình cũng không tiếc.
Bọn họ lợi dụng ưu thế đạt được trong lĩnh vực chương trình thực tế, triển khai tấn công mãnh liệt và đầy ác ý đối với mọi nghiệp vụ của Đường Ngôn, Trần vương triều cùng tập đoàn Tiềm Long.
Không chỉ vậy, bọn họ còn ngang ngược ép buộc các thương hiệu và đối tác thương mại phải đưa ra lựa chọn khó khăn, chỉ được ký thỏa thuận hợp tác với một công ty duy nhất.
Nếu dám cả gan vi phạm yêu cầu vô lý này, liền không chút lưu tình tước đoạt cơ hội hợp tác của họ.
Cách làm bá đạo và ngang ngược này khiến môi trường thị trường trở nên ô uế, trật tự cạnh tranh công bằng bị phá hoại nghiêm trọng.
Tình thế ngày càng sa sút, càng thêm nguy cấp.
Trần vương triều và tập đoàn Tiềm Long đối mặt với áp lực ngày càng lớn.
"Điên rồi! Đúng là điên rồi!"
Ngay cả người trầm ổn như Đường Ngôn cũng không nhịn được mà trực tiếp bộc phát:
"Mẹ nó, Kim Hòa tập đoàn sao dám chứ! ! Lại dám coi trời bằng vung, lại dám nói ta Hoa quốc không có mỹ thực?"
"Đám khốn nạn kia sao dám chứ?"
"Hoa quốc không có mỹ thực? Đúng là đồ không biết xấu hổ!"
"Mỹ thực Hoa quốc có thể làm tổ tông của bọn chúng!"
(1) (2) Chú thích:
"Cây Gậy": Từ lóng chỉ Hàn Quốc, do cách phát âm gần giống với "Bổng Tử Quốc".
"Nhật liệu" : Ẩm thực Nhật Bản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận