Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 413: Hát không tốt, ta để hắn thân bại danh liệt (length: 8711)

"Được rồi, đều là người thân thích, đừng nói những lời khách sáo này, mau mau Minh Phong lái xe đi đón dâu đi, bỏ qua giờ lành liền phiền phức." Đường An Dân trực tiếp khoát tay một cái nói.
"Đúng đúng đúng, mau mau làm chính sự, Minh Phong nhanh đi mở năm chiếc xe của cậu ngươi đi đón nàng dâu." Nhị biểu cô gật đầu như giã tỏi, vội vàng đem chìa khóa xe trịnh trọng giao cho tân lang quan.
Tân lang quan Kỳ Minh Phong giờ khắc này sớm không còn vẻ vênh váo tự đắc trước cưới được cô dâu giàu có, vâng vâng dạ dạ cầm chìa khóa xe, dẫn phù rể và đội đón dâu mau mau đi ra phía ngoài.
Một hồi trò khôi hài bất ngờ liền như vậy kết thúc.
Có điều sự việc vừa nãy phát sinh căn bản không giấu nổi người, bị người thân thích có chuyện tốt truyền tai nhau, rất nhanh đã ở sau lưng gây nên một phen kinh ngạc thở than.
. . . . .
. . . . .
Hơn một giờ sau, giữa trưa giờ lành.
Đội đón dâu đem cô dâu đúng giờ đón về khách sạn Gia Nguyên Quốc Tế.
Sau một tràng pháo mừng nổ vang, tân lang tân nương dắt tay đi vào phòng yến tiệc của khách sạn.
Cô dâu cũng chính là người phụ nữ trước đó ở trong điện thoại mắng Kỳ Minh Phong một trận té tát kia, trông cũng được, dù sao cũng là cô nương nhà có tiền, rất có mấy phần quý khí, không tính rất đẹp, tuy nhiên cũng ra gì.
Một khúc nhạc cưới du dương chậm rãi vang lên, tân nương tân lang tay trong tay, bước lên đi về phía sân khấu thảm đỏ.
Bọn họ dưới vô số ánh mắt chứng kiến, lập xuống lời thề vĩnh hằng.
Toàn bộ phòng yến tiệc tràn ngập không khí hạnh phúc, các tân khách cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc vui vẻ này.
Dưới sự chủ trì của người chủ trì, điển lễ kết hôn đâu vào đấy kết thúc.
Các tân khách đến tham dự buổi lễ cũng đều chờ khai tiệc ăn cơm.
Giờ phút này.
Ở phòng nghỉ hậu trường của khách sạn.
Cô dâu Thôi Vũ Hàm thay áo cưới, mặc bộ lễ phục chúc rượu ngồi trên ghế, còn tân lang quan Kỳ Minh Phong thì thái độ nô lệ hiện rõ, nửa quỳ giúp nàng xoa chân.
"Kết hôn mệt quá đi, ta đau chân chết rồi, Kỳ Minh Phong, đều là tại ngươi cả." Cô dâu trong miệng không hề che giấu sự oán giận.
Kỳ Minh Phong chỉ có thể cười hề hề, xoa bóp càng thêm ra sức.
"Đúng rồi, chuyện hồi nãy giải quyết thế nào rồi, ngươi kiếm đâu ra chiếc Maybach? Lại còn là biển số Thiên Hải." Cô dâu xoa eo thuận miệng hỏi.
"À, ngươi nói chiếc Maybach biển số Thiên Hải kia hả, đó là của một người thân thích của ta."
Tân lang quan Kỳ Minh Phong tay không ngừng xoa bóp, hầu hạ nàng dâu thư thư phục phục, miệng thì đáp lại nói.
"Thân thích nhà ngươi?"
Thôi Vũ Hàm đầy mặt dấu chấm hỏi, gia cảnh của cái tên chồng vô dụng này cô biết rõ ràng, căn bản không có ai thân thích có tiền, ngay cả xe S-class bình thường cũng không có nổi, đừng nói đến Maybach.
Hơn nữa chiếc Maybach S480 đời mới kia là xe cá nhân một chủ ở thành phố Thiên Hải, không phải loại xe thuê để ra oai làm màu.
"Không phải người nhà ngươi ai cũng nghèo lắm sao, sao lại có người có thể lái Maybach? Chắc chắn là khoe mẽ đấy." Cô dâu Thôi Vũ Hàm bĩu môi.
Kỳ Minh Phong thật thà trả lời:
"Trước kia thì nghèo thật, cậu năm của ta cả đời làm công nhân bình thường trong nhà máy thôi.
Nhưng con trai của hắn học giỏi, học ở đại học Thiên Hải, lại biết viết ca hát ca, nghe nói rất nhiều ca khúc đang "hot" đều là do hắn viết, chỉ là dùng bút danh thôi.
Nếu không phải lúc hỏi thăm người thân thích ở Thiên Hải, chúng ta cũng không biết nhạc sĩ đang hot kia chính là hắn, thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong."
"Ồ . . . . ."
Nghe thấy không phải là đại lão gia nào, mà chỉ là một ngôi sao ca nhạc viết ca, Thôi Vũ Hàm nhất thời không có hứng thú.
Cũng chỉ là một nhạc sĩ ca sĩ thôi, dựa vào vài bài hát đang "hot", lẽ nào lại kiếm tiền nhiều hơn gia đình mình?
Đúng lúc này.
Một người trung niên bụng phệ phúc hậu đi vào, thấy mặt ông không vui, những người đi theo càng không dám thở mạnh.
Cô dâu nhìn người tới thì cũng thấy bình thường, còn tân lang quan Kỳ Minh Phong thấy người trung niên bụng phệ, nhất thời càng căng thẳng hơn.
Người trung niên bụng phệ phúc hậu này không ai khác, chính là cha vợ hắn Thôi Triết Hải, phú hào số một số hai ở Gia Thành.
Đối mặt với người quyền thế ngút trời, thậm chí nhiều cán bộ lãnh đạo ở Gia Thành cũng nể mặt cha vợ Thôi Triết Hải, Kỳ Minh Phong vẫn khá e ngại.
"Sao ba, hôm nay là ngày vui của con, sao ba mặt mày lại không vui thế." Cô dâu Thôi Vũ Hàm không hài lòng.
"Con còn nói được sao, nhất định cứ phải gả cho cái thằng nhóc nghèo này, ta thấy hôm nay là mọi chuyện không thuận lợi." Thôi Triết Hải giận dữ nói.
Đối diện với lời nói không khách khí của cha vợ, Kỳ Minh Phong càng không dám cãi lại một câu, biết nghe lời như không nghe thấy.
"Lại xảy ra chuyện gì nữa?" Thôi Vũ Hàm cau mày hỏi.
"Sáng sớm đi đón dâu, xe đang đi ngon lành thì tự nhiên bị hỏng, suýt nữa lỡ giờ lành, vừa xong buổi lễ thì nhóm ca sĩ nghệ sĩ được mời lại đột nhiên bỏ show, ta thật sự là. . ."
Thôi Triết Hải đột nhiên vỗ bàn, với người làm ăn, coi trọng nhất là giờ lành tốt đẹp, mọi việc trôi chảy, kết quả hôm nay mọi thứ đều không thuận lợi, chẳng lẽ là điềm báo việc làm ăn sau này sẽ gặp sự cố?
Thấy Thôi Vũ Hàm nghe không hiểu, thư ký đi theo sau người trung niên phúc hậu vội vàng giải thích:
"Đại tiểu thư, lúc trước ông chủ không phải mời các ngôi sao ca sĩ đến biểu diễn cho náo nhiệt ở tiệc cưới sao, đã nói là hôm nay đến đúng giờ rồi, ai biết bọn họ lại đột nhiên có việc bị công ty môi giới gọi đi.
Thế nên bây giờ quy trình tiệc cưới của chúng ta không biết làm sao, hôm nay coi như là liên tục xảy ra biến cố, ông chủ không vui, cô thông cảm nhé, ông ấy cũng chỉ muốn cho cô một đám cưới long trọng tốt lành. . ."
Cái gọi là mời các ngôi sao ca sĩ biểu diễn ở tiệc cưới mấy năm nay vẫn rất thịnh hành.
Thực ra nguyên lý cũng không khác gì cái "Hát chầu" thời xưa, cũng gần như diễn thương, chỉ khác là giá ra sân thấp hơn thôi.
Tiệc cưới sang trọng tiêu ít tiền ai cũng có thể làm được, nhưng có thể mời một số ngôi sao hát chầu thì không đơn thuần là tiêu tiền nữa mà phải có địa vị và quyền lực.
Nhà họ Thôi ở Gia Thành cũng xem như là phú hào thượng lưu, tiệc cưới đương nhiên phải khác với người bình thường.
Tiệc cưới của người bình thường chỉ cần mời đoàn ca múa nhạc dân gian là được, còn nhà họ Thôi thuộc dạng thượng lưu trong thành phố, nhất định phải tìm mấy ngôi sao hai ba tuyến thì mới xứng tầm.
Kết quả giờ thì sao.
Đến ngày cưới lại bị người ta bùng kèo, đúng là mất mặt.
Lời khoác lác đều thổi ra hết rồi, hôm nay tiệc cưới mời ngôi sao ca sĩ này kia có tiếng, cuối cùng người không thấy đâu khác nào lật kèo, bỏ tiền ra không tiếc nhưng mất mặt mới là vấn đề lớn.
"A. . ."
Cô dâu Thôi Vũ Hàm nghe xong chợt nảy ra ý nghĩ, quay sang nói:
"Minh Phong, không phải vừa nãy anh nói bà con thích nhà anh là ngôi sao ca nhạc gì đó hay viết ca đó sao, hay là anh nhờ hắn lên sân khấu hát mấy bài, coi như giữ mặt mũi.
Đằng nào thì cũng đều là ca sĩ chuyên nghiệp, có người lấp vào, coi như chúng ta giữ được mặt mũi, vẫn tốt hơn là tìm mấy đoàn ca múa nhạc rẻ tiền."
Thôi Triết Hải nghe thấy cũng cảm thấy có thể xoay chuyển tình thế, tỉnh cả người: "Con gái, con vừa nói cái gì? Cái gì bà con thích?"
"Chính là. . . ." Kỳ Minh Phong vội vàng cung kính trả lời.
"Ồ, người thân thích nhà anh cũng có tài à, biết viết ca? Còn hát được, tốt lắm!"
Thôi Triết Hải nghe xong thì cười tươi, nói thẳng: "Vậy anh nhờ cậu ta lên sân khấu hát vài bài đi, làm náo nhiệt cái, cho buổi lễ thêm phần hào hứng."
"Ơ? ?"
Kỳ Minh Phong nhất thời khó xử nói: "Chuyện này có vẻ không hay lắm, họ hôm nay là khách mời dự hôn lễ của chúng ta, tùy tiện bắt người ta biểu diễn, hơi. . ."
"Anh khó dễ cái rắm gì, không phải một thằng viết ca hát ca tiểu minh tinh sao, ở địa bàn Gia Thành thì nó là cái thá gì, bảo nó nhanh lên sân khấu biểu diễn đi, hát được thì ta thưởng cho nó mười vạn, tám vạn, hát không tốt thì ta cho nó thân bại danh liệt."
Thôi Triết Hải nhìn tên con rể vô dụng này liền không có sắc mặt tốt, trực tiếp lạnh lùng nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận