Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 111: Mua cốc sữa trà chính là nói chuyện yêu đương? Này cái gì rắm chó logic a (length: 7918)

"Ba, lại cho ta một cơ hội đi."
Nhiếp Húc Nghiêu sau khi hoàn hồn, vội vàng khẩn cầu.
"Đây là ý của lão nhân." Nhiếp Chấn Đông trầm giọng nói.
Nhiếp Húc Nghiêu nhất thời á khẩu không nói được lời nào.
Lão nhân ở Nhiếp thị nói một là một, ý chỉ của hắn, ai dám cãi?
Vậy chuyện này xem ra đã chắc chắn rồi.
Nhiếp Húc Nghiêu trở nên có chút mất hết ý chí, cảm giác trời cũng sắp sập.
"Vậy vị trí của ta ai tiếp nhận?" Nhiếp Húc Nghiêu thất thần hỏi một câu.
"Tạm thời để Nhiếp Mộng Dĩnh tiếp nhận." Nhiếp Chấn Đông nói.
"Cái gì? Sao lại để nàng tới nhận chức? Nàng một con nhãi ranh hiểu cái gì?"
Nhiếp Húc Nghiêu như bị đổ thùng xăng, trong nháy mắt liền nổ tung.
Để ai tiếp nhận hắn cũng có sự chuẩn bị trong lòng, dù cho để Nhiếp Húc Phong cái tên âm mưu gia kia tới nhận chức, hắn cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Tại sao lại nhất định là con nhãi ranh này?
Nhiếp Mộng Dĩnh.
Tiểu công chúa thứ hai của Nhiếp gia Thiên Hải.
So với hắn nhỏ hơn ròng rã sáu tuổi, từ nhỏ đã không hợp với hắn, hai người nhìn nhau ngứa mắt.
Cứ tí tí lại gây sự, tí tí lại đấu đá.
Quan trọng là nha đầu này còn cực kỳ thông minh, dù cho chính hắn là trưởng tôn của Nhiếp gia cũng rất ít khi chiếm được tiện nghi trong tay nàng.
Nếu nói người mà cả Nhiếp gia hắn ghét nhất, ngược lại không phải Nhiếp Húc Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí hoàng thái tôn của hắn, mà chính là vị tiểu công chúa thứ hai Nhiếp Mộng Dĩnh này.
"Ngu xuẩn, nàng một kẻ nữ lưu, sao có thể kế thừa Thiên Hằng, ngươi đến cả chuyện này cũng không hiểu? Ngươi còn đấu với nàng cái gì? Chẳng lẽ Nhiếp Húc Phong nhãi ranh kia tới, ngươi mới cao hứng?"
Nhiếp Chấn Đông không vui nói: "Chỉ cần ta còn ở vị trí này, thì đại vị cuối cùng sẽ truyền cho người khác sao? Ta sao lại sinh ra ngươi cái loại có tầm nhìn hạn hẹp này!"
"Đúng vậy!"
Nhiếp Húc Nghiêu như vừa tỉnh giấc, chỉ cần cha vẫn còn, ai có thể làm gì được hắn?
Vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội! Chỉ đơn giản là về vườn một khoảng thời gian thôi, trước hết phải nhẫn nhịn đã.
"Gia gia không sợ ngươi thua, sợ ngươi không có bản lĩnh. Nam nhân chân chính, thua được thì cũng buông được! Tỉnh táo lại đi, hãy nhớ cho ta bài học lần này, một người đàn ông chỉ khi trải qua gian nan thì mới có thể thật sự trưởng thành."
Nhiếp Chấn Đông thấy hắn đã tỉnh ngộ, lúc này mới dịu sắc mặt lại một chút, ra sức khuyên nhủ dạy dỗ nói.
"Ba, con phục tùng quyết định của Hội đồng quản trị, nhưng con có một yêu cầu." Nhiếp Húc Nghiêu suy nghĩ rồi nói.
"Nói." Nhiếp Chấn Đông không vui không buồn nói.
"Lần này sai lầm đều là do con khư khư cố chấp mà dẫn đến, không liên quan nhiều đến Trần Kiến Quốc ở bộ phận âm nhạc, hắn chỉ là chấp hành mệnh lệnh của con, con hy vọng có thể bảo vệ hắn."
Nhiếp Húc Nghiêu nghiêm túc nói.
Trần Kiến Quốc là thân tín đáng tin của hắn, nếu như ngay cả hắn cũng bị mất chức, vậy sức mạnh của hắn trong tập đoàn sẽ càng thêm mỏng manh.
Có hắn ở đó, sau này nhiều chuyện vẫn có thể thuận lợi hơn.
Lần này hắn gặp nạn còn bảo vệ hắn, sau này Trần Kiến Quốc sẽ càng trung thành hơn.
Hơn nữa chính mình còn bị miễn chức mà vẫn bảo vệ thuộc hạ, chuyện này lan ra sẽ khiến cho người khác có cảm giác trọng tình trọng nghĩa.
"Được, ta sẽ giữ vị trí cho hắn!" Nhiếp Chấn Đông tự nhiên hiểu được ý của con trai, hắn cũng không thấy có gì quá đáng.
Ngược lại việc hắn trong tình thế nguy cấp còn có thể suy nghĩ sâu xa vấn đề, lại cảm thấy khá vui mừng.
Không sợ hắn thất bại, chỉ sợ hắn không có đầu óc!
Rất nhanh.
Tập đoàn Thiên Hằng liền công khai tuyên bố quyết định miễn nhiệm.
Miễn chức phó tổng tài tập đoàn của Nhiếp Húc Nghiêu, bổ nhiệm giám đốc điều hành công ty con sản xuất đĩa nhạc dưới trướng tập đoàn Nhiếp Mộng Dĩnh làm phó tổng tài tập đoàn.
Đồng thời miễn chức giám đốc điều hành công ty con sản xuất đĩa nhạc của cô ta.
Tin tức này vừa tung ra.
Lập tức gây nên sóng lớn trong nội bộ công ty.
Không ai ngờ tới, một vị phó tổng tài đường đường lại dễ dàng bị miễn chức như vậy.
Từ đó, rất nhiều người bắt đầu thực sự chú ý đến Nhất Lạp Trần Ai.
Không còn coi hắn là một nhà soạn nhạc bình thường.
Sức ảnh hưởng của Đường Ngôn theo đó cũng tăng thêm một bước không nhỏ.
. . .
. . .
Cùng lúc đó.
Đường Ngôn ở công ty ký xong một bản hợp đồng chuyển nhượng bản quyền ca khúc.
Trên đường trở về, vừa đến cổng trường học viện âm nhạc, liền thấy Hạ Quần Phong đang nhanh chân bước tới.
Anh dậm chân ga chiếc Land Rover Range Rover một cái, mở cửa sổ xe trước mặt anh rồi nói:
"Lão Hạ, đi đâu vậy? Vội vội vàng vàng thế kia, ngươi cũng trốn tiết hả?"
"Ối, không phải là Ngôn ca người bận rộn của chúng ta sao, ở trường mà cũng có thể nhìn thấy anh thì cũng không dễ dàng gì, không biết còn tưởng là anh tốt nghiệp rồi chứ."
Hạ Quần Phong lảm nhảm: "Bạn gái ta muốn uống trà sữa, không phải bảo ta đi mua, nếu không mua thì lại giở trò làm nũng, ta làm sao mà chống đỡ nổi, chỉ có thể mau mau đi mua."
Nói xong, miệng Hạ Quần Phong nhoẻn miệng cười mãn nguyện như chiếc quần bông bị xổ, đây là chỗ duy nhất anh cảm thấy có thể làm Đường Ngôn ghen tị.
Ta có bạn gái, còn ngươi thì không, đồ chó độc thân, ha ha ha.
"Thổi cái gì mà thổi, còn chưa mua thì đã giở trò làm nũng rồi à? Ta thấy là không mua thì không cho ngươi lên giường đấy."
Đường Ngôn bực mình nói.
Có điều.
Nhắc tới trà sữa, Đường Ngôn trong nháy mắt liền nhớ tới lần trước hai người cùng uống chung một ly trà sữa với cô bé ngốc kia, một cái ống hút cuối cùng đều sắp mút nát ra sự.
Có vẻ như con bé ngốc Nhan Khuynh Thiền này hình như rất thích uống những đồ ngọt ngào này, vừa vặn, vậy thì cũng mua cho cô bé một ly đi, chắc chắn là cô bé sẽ thích lắm.
"Đi, lên xe, đi cùng nhau."
Đường Ngôn mở khóa cửa xe Range Rover, vẫy tay nói.
Hạ Quần Phong đang chạy thở hồng hộc, vừa nghe có thể ngồi xe, thì còn có thể không cao hứng sao?
Chỉ thấy anh còn nhanh hơn cả thỏ, đã chui tọt vào trong xe rồi.
"Lão Đường, ta nhớ là ngươi không thích đồ ngọt mà?" Hạ Quần Phong bỗng nhiên nghi ngờ hỏi.
"Ta không uống, đi mua cho Nhan Khuynh Thiền." Đường Ngôn nổ máy xe thuận miệng nói.
"Hai người nói chuyện yêu đương rồi à?" Mắt nhỏ của Hạ Quần Phong trợn tròn.
"Không có." Đường Ngôn quả quyết lắc đầu.
"Còn nói không có, đến trà sữa cũng mua rồi, mà vẫn còn mạnh miệng nói không có hả?"
"Mua một ly trà sữa là nói chuyện yêu đương? Cái logic chó má gì thế."
Đường Ngôn hậm hực nói.
Mấy phút sau.
Hai người đi đến quán trà sữa ở giao lộ trong trường, dừng xe xong thì trực tiếp đi vào bên trong.
Vừa đến gần quán trà sữa, Hạ Quần Phong đột nhiên cơ thể cứng đờ, ngay lập tức ánh mắt biến đổi.
Đường Ngôn sững sờ, theo ánh mắt của Hạ Quần Phong nhìn theo.
Chỉ thấy ở cửa quán trà sữa của trường, có một bóng dáng nữ sinh quen thuộc.
Thật ra là hoa khôi Thẩm Tâm Nghiên mà rất nhiều ngày không thấy.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xám tro nhạt, phối với một chiếc quần jean bó sát người, dưới chân đi một đôi giày trắng như tuyết, thể hiện đôi chân dài vô cùng hoàn mỹ.
Vốn dĩ gương mặt đã rất đẹp, diễm lệ áp cả hoa thơm cỏ lạ, lại có thêm bộ đồ vừa tôn dáng đặc biệt này, càng làm cho mọi người đi đường ngoái nhìn.
Những nam sinh đi ngang qua mua trà sữa, hễ đi ngang qua cũng đều không nhịn được mà ngước nhìn bên này vài lần.
Mà ở phía đối diện Thẩm Tâm Nghiên.
Giờ phút này cũng đang có một nam sinh đẹp trai mặc toàn đồ hàng hiệu đang đứng đó.
Nam sinh đẹp trai này có chiều cao đến 1m8, vừa nhìn liền biết là người xuất thân giàu có.
Hai người hình như đang nói chuyện gì đó.
Khi ánh mắt của Đường Ngôn vừa nhìn đến thì, Thẩm Tâm Nghiên cũng vừa vặn chú ý đến Đường Ngôn đang đi về phía quán trà sữa.
Vừa nhìn thấy Đường Ngôn một sát na.
Sắc mặt Thẩm Tâm Nghiên liền thay đổi, trên mặt thoáng qua một tia kinh hoàng và bất an…
Bạn cần đăng nhập để bình luận