Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 244: Mấy chữ này trang bức vị quá nồng (length: 7467)

Kỳ Nguyên thực phẩm dưới cờ nhà xưởng dây chuyền sản xuất đang hoạt động.
Hăng hái Kỳ Tuấn Nguyên quay về, cùng người của công ty và bộ phận chủ quản nói:
"Bộ phận sản xuất, các nhà xưởng tăng sản lượng cho ta, bộ phận thị trường không tiếc bỏ ra để tiếp tục mở rộng thị trường, cho ta mạnh mẽ chiếm lấy các thị trường lớn. Sau đó, trên thị trường sô cô la, cả nước chỉ được phép có một tiếng nói, đó chính là tiếng nói của ta, Kỳ Tuấn Nguyên!"
Một đám quản lý cấp cao nghe vậy vẻ mặt khác nhau, có người ủng hộ, đương nhiên cũng có người tỉnh táo cảm thấy ông chủ của mình có chút bồng bột, tự phụ.
Giống như là đang nóng lòng đạt thành kết quả ngay lập tức, hiện tại thuận lợi như vậy, không nên làm vậy.
Thuận lợi nên vững bước từng bước xâm chiếm tài nguyên thị trường của đối phương, từng bước một chiếm lấy các cứ điểm phòng tuyến của đối phương, cuối cùng mới nhất cử hạ gục đối phương.
Loại cách làm hấp tấp, được gió bẻ măng, luôn muốn một bước lên mây thế này, quá không an toàn, rất thiếu sáng suốt.
Thế nhưng cũng không có cách nào khuyên can, ở đây đều là những lão nhân làm việc nhiều năm ở Kỳ Nguyên, sao có thể không hiểu tính cách của ông chủ mình.
Vào lúc này, ai khuyên can người đó sẽ gặp xui xẻo.
Chi bằng thuận theo gió thổi phồng ông chủ là nhất, ông chủ là vô song, ông chủ đánh đâu thắng đó.
Như vậy mới là tốt cho cả đôi bên.
"Kỳ tổng, tăng sản lượng không thành vấn đề, dây chuyền sản xuất mới của chúng ta hoàn toàn đáp ứng được, chỉ cần tăng cường thêm công nhân là có thể dễ dàng đạt được, nhưng mà..."
Xưởng trưởng xưởng bốn của Kỳ Nguyên thực phẩm không nhịn được mở miệng nói một cách do dự.
"Nhưng mà cái gì?"
Sắc mặt Kỳ Tuấn Nguyên trầm xuống, trừng mắt nhìn xưởng trưởng xưởng bốn.
Lão tử đang cao hứng, hăng hái đây, ngươi lại cản trở ta à?
Xưởng trưởng bị giật mình, trán rịn ra những giọt mồ hôi lạnh, vội nói: "Là do nguyên liệu tồn kho không đủ, nếu nguyên liệu đủ thì dây chuyền sản xuất của chúng ta chắc chắn không có vấn đề gì, đảm bảo tăng ca, hoàn thành nhiệm vụ công ty giao."
"Như vậy còn có vẻ được."
Kỳ Tuấn Nguyên nghe vậy sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một chút.
Những quản lý cấp cao xung quanh nhìn thấy cảnh này, vốn có mấy người định khuyên can ông chủ không nên hấp tấp, cũng nhanh chóng ngậm miệng, dập tắt ý định trong lòng.
Lúc này ai đi ngược lại ý lão sẽ xui xẻo tan xác.
"Lão Bạch, ngươi là người phụ trách bộ phận kho, vấn đề này giao cho ngươi giải quyết, người của phòng tài chính sẽ toàn lực hỗ trợ, nhất định phải đảm bảo đủ năng lực sản xuất trên dây chuyền! Đây là thời khắc quan trọng nhất của tập đoàn Kỳ Nguyên chúng ta trong nhiều năm như vậy, ai dám cản trở sau lưng, đừng trách ta không nể tình."
Kỳ Tuấn Nguyên ra lệnh, sắc mặt nghiêm nghị nói.
"Kỳ tổng, trữ lượng lớn nguyên liệu không có lợi cho dòng tiền của công ty chúng ta phát triển, vạn nhất xảy ra chuyện gì, số nguyên liệu dự trữ của chúng ta sẽ hoàn toàn lãng phí."
Trưởng phòng tài vụ xen vào, cũng không có đủ tiền mặt, đối với công ty lại rất nguy hiểm.
"Với lượng tiêu thụ hiện tại của chúng ta, còn sợ không tiêu thụ hết nguyên liệu trữ sẵn? Sản xuất ra còn chưa đủ cho cả nước tiêu thụ đấy, ngươi sợ cái gì? Thi hành mệnh lệnh đi."
Kỳ Tuấn Nguyên dứt khoát nói.
"Vâng, Kỳ tổng."
Trưởng phòng tài vụ vội gật đầu, vừa nãy khuyên một câu đã là cực hạn, nhiều hơn nữa Kỳ tổng thật sự sẽ tức giận.
Hắn cũng không muốn làm mất mặt Kỳ tổng ngay trong cuộc họp lớn như vậy.
...
...
Thâm Thành.
Bên trong phòng Tổng thống của khách sạn Vân Đỉnh Quốc Tế.
Đường Ngôn đang chơi game thì Hà Bân gọi điện thoại tới.
Trong điện thoại, giọng Hà Bân khá ung dung vui vẻ:
"Đại diện Đường, hợp đồng quảng cáo bên Đạt Phù đã xong, kế hoạch đề xuất quảng cáo của ngài quá đỉnh, vừa đưa ra, toàn bộ quản lý cấp cao của Đạt Phù đều kinh ngạc tại chỗ. Đạt Phù đâu phải là công ty nhỏ, một thương hiệu thực phẩm hàng đầu trong nước, lần này lại giống như nhân vật phụ, bị choáng ngợp một phen."
"Không có gì bất ngờ, thao tác thường quy thôi." Đường Ngôn sắc mặt bình tĩnh nói.
Đạt Phù!
Tung hưởng tơ lụa!
Đối với hắn người kiếp trước đã trải qua thị trường kinh khủng, quá hiểu rõ uy lực của câu nói này.
Đối với ngành sô cô la mà nói, quả thực chính là một tuyệt bút.
Có thể coi là bảo bối sử dụng tốt nhất hai chữ thị trường!
Thậm chí hình thành hot trend trên toàn mạng, lan rộng ra các ngành nghề, chỉ cần là một số chuyện tốt đẹp, cũng có thể dùng tơ lụa để hình dung.
Mà hot trend này chính là từ câu quảng cáo sô cô la "Tung hưởng tơ lụa" mà ra.
Sau đó hai chữ tơ lụa ngày càng được nhiều người biết đến.
Ý chính là muốn nhấn mạnh vị của sô cô la mượt mà như tơ lụa, còn có một trải nghiệm cảm quan tổng hợp, khiến mọi người vui vẻ và đắm mình tận hưởng.
Kết quả sau đó lại được dùng để diễn tả những thứ ngon hoặc sự trôi chảy,...
Uy lực của ngôn ngữ quả thật là mạnh mẽ chưa từng có.
Chỉ một câu nói, ngắn gọn vài chữ, nhưng có thể mang lại hiệu quả kinh thiên động địa khó tưởng tượng.
Là từ khóa hạt nhân trong lịch sử văn tự, một tượng đài không thể xem nhẹ.
Đây chính là văn tự.
Đây chính là ngôn ngữ.
Ngôn ngữ là thần lực độc nhất của nhân loại, những động vật khác không có ngôn ngữ phong phú như loài người.
Trong số các công cụ mà nhân loại sở hữu.
Ngôn ngữ có uy lực và ma lực lớn nhất.
Thế nhưng, ngôn ngữ là một con dao hai lưỡi.
Nó có thể tạo cho ngươi những giấc mộng đẹp nhất, cũng có thể hủy hoại tất cả những gì ngươi có.
Người dùng ngôn ngữ sai cách sẽ rơi vào khổ hải, người sử dụng ngôn ngữ cẩn thận sẽ có được niềm vui hạnh phúc.
Ngôn ngữ có thể cho ngươi tự do, cũng có thể biến ngươi thành nô lệ của nó trong khi ngươi không hay biết gì.
...
Hà Bân bên kia nghe được câu này, điện thoại di động suýt chút nữa rơi xuống đất.
Ngầu thật!
Không hổ danh là đại diện Đường.
"Thao tác thường quy thôi!"
Mấy chữ này có vị trang bức quá nồng, khiến người ta có cảm giác ung dung như đã hoàn thành mọi việc rồi phủi tay đi, công thành danh toại, tâm tình sảng khoái.
Nói thật.
Lúc mới đầu, Hà Bân rất không xem trọng việc đại diện Đường nhúng tay vào cạnh tranh thương mại, trong lòng hắn định trước chỉ coi như là bồi thái tử đi học cho vui mà thôi.
Kết quả, một bản kế hoạch quảng cáo đã làm cho tầng quản lý của công ty Đạt Phù kinh ngạc tại chỗ.
Trực tiếp chinh phục nội tâm tầng lớp quản lý Đạt Phù, đồng thời cũng chinh phục được nội tâm con hổ đang ẩn mình là Hà Bân.
Hà Bân lớn như vậy, chưa từng khâm phục mấy ai.
Nhưng đối với Đường Ngôn thì sự khâm phục xuất phát từ đáy lòng.
Thì ra tài năng là dùng như vậy.
Thì ra tài năng có thể vượt giới.
Thì ra tài năng có thể chiến thắng tư bản.
Hà Bân đường đường là người xuất thân từ gia tộc giàu có danh giá cũng cảm thấy nhận thức của mình có chút bị lung lay.
Trong tư duy theo quán tính từ trước tới nay, tài hoa dù có đỉnh cỡ nào, cũng phải phục vụ tư bản.
Thế nhưng thời gian gần đây, hắn cảm giác niềm tin của mình có chút lỏng lẻo.
Mặc dù Kỳ Tuấn Nguyên không phải là đại tư bản chân chính, nhưng công ty định giá cũng lên đến hàng chục tỷ, có thể coi là một kẻ giàu có ở một phương.
Bây giờ Hà Bân có chút mong chờ.
Quảng cáo "Tung hưởng tơ lụa" đã được tiến hành quay phim gấp rút.
Đến lúc ra mắt trực tuyến.
Sẽ mang lại hiệu quả gì?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận