Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 332: Hoa Hạ phong quật khởi (length: 7195)

"Một video rất bình thường thôi, tại sao ta lại khóc, có lẽ là nhìn thấy bọn họ nhớ tới những ký ức tuổi thơ của chính mình... "
"Muốn nói với các con rằng, các con không cần phải sợ hãi, không cần lúng túng, cũng không cần gò bó, các con không biết là có bao nhiêu các chú các dì ước ao các con, tình bạn thuần khiết đó, lớn lên rồi sẽ rất khó gặp được."
"Tình bạn thời đi học, thật sự rất thuần túy, nhưng sau này, khi đi làm, kết hôn, có con, liên lạc liền chậm rãi ít đi."
"Thực ra cùng nhau ăn cơm, không phải ở chỗ ăn cái gì, mà là ở chỗ cùng nhau..."
"Là ước ao thôi, hiện tại vĩnh viễn không thể tìm lại được niềm vui trước đây, hồi xưa có thể hạnh phúc rất lâu, ngoài cổng trường nổ khoai tây một xâu mấy người chia nhau, que kem một người mấy cái, quán game không có tiền cũng có thể ngó nghiêng một chút, may mắn còn có thể nhặt được mấy đồng xu."
"Hồi ta còn nhỏ toàn là mấy đứa chia nhau một miếng bánh cay, ta bình thường đều là ngậm lấy cả miếng bánh cho hết luôn, cùng lắm thì hai miếng, ghét nhất cái kiểu mỗi lần chỉ xé một tí ăn thôi, có ai giống không?"
"Có có có..."
"Giống nhau."
"Giống nhau thổi qua rồi..."
"Cái này cả nước đều thế mà ha ha."
"Tình bạn từ hồi cấp ba đến giờ thật khiến người ta ước ao nhỉ? Nhưng mà chúng ta cũng không bao giờ còn có thể thức đêm nói chuyện, tán gẫu những chủ đề không còn là anh chàng nào đẹp trai, chỗ nào đồ ăn ngon nữa..."
Video này cứ thế tiếp tục nóng lên khiến mọi người càng lúc càng hào hứng chia sẻ câu chuyện của chính mình.
Khu bình luận của một video ngắn, có chút biến thành một hồi "hồi ức giết", đánh thức hồi ức về quá khứ.
Độ nóng không ngừng tăng lên.
Cho đến về sau xuất hiện một bình luận "thần sầu", trong nháy mắt dập tắt tất cả độ nóng.
"Các ngươi không phải thích xem video này, mà là thích xem chính bản thân mình của ngày xưa!"
Một lời đánh thức người đang mơ!
Hóa ra...
Hóa ra...
Thanh xuân của chúng ta đã qua rồi.
"Trước kia khi còn bé chúng ta cũng chơi như vậy, luôn có người lớn nhìn chúng ta. Sau đó chúng ta sợ hãi cảm thấy là người xấu liền kéo đám bạn chạy, giờ xem lại thì thấy họ chỉ đang nhìn chính mình khi còn bé thôi."
"Nói đúng quá, họ đều đang nhìn chính mình của ngày xưa."
"Nếu được quay về thời niên thiếu, một lạng vàng cũng đáng một lạng gió!"
. .
Nhưng mà.
Đôi khi, sự tình không phải lúc nào cũng phát triển theo hướng tốt đẹp.
Đột nhiên lại có vài người lộ mặt tung tin gây rối.
【Đều là bạn nhỏ, lão bản không nên lấy tiền, phải miễn phí mới đúng, chê bai bà chủ lòng dạ đen tối.】 Một làn sóng thông tin gây rối khiến không ít người không rõ lý lẽ hướng về bà chủ quán cơm xuyên du khu đông Hàng Thành mà lên tiếng phê phán.
Có điều, mắt của quần chúng vẫn rất sáng suốt.
Rất nhanh đã có người phản bác lại.
"Bà chủ quán cơm xuyên du lấy tiền là để những thiếu niên này hình thành quan niệm giá trị đúng đắn, không thể không làm mà hưởng, xem thường lòng tốt của người khác."
"Người ta cho hai bình Coca lớn, còn có bao nhiêu là món ăn, hâm lại thịt, đậu phụ Ma Bà, thịt lợn xé Tứ Xuyên, ngươi cứ thế mà một cái đều không thấy à?"
"Giá đồ ăn ở Hàng Thành hiện tại, cho thêm nhiều món ăn như thế, còn có cả phần lớn cá dưa chua nữa, với lại hai bình Coca lớn, chỉ lấy 48 tệ, gốc còn chẳng đủ chứ?"
"Đúng đấy, sợ một đĩa cá dưa chua bọn trẻ ăn không đủ no, còn cho thêm nhiều món như thế, bà chủ nghĩ chưa đủ chu đáo sao?"
"Có người là tâm địa đen tối, đủ loại hắc, đủ loại tung tin gây rối."
"Vừa giúp các thiếu niên hình thành giá trị quan đúng đắn, vừa chu đáo thêm cả đồ ăn và nước uống, vẹn cả đôi đường, trong mắt của vài kẻ tâm địa đen tối thì thành cái gì?"
"Ăn cơm phải trả tiền, nợ nần thì phải trả lại, đó là đạo lý thiên kinh địa nghĩa, ngươi có thể trả thiếu, dù chỉ trả 1 tệ, ý nghĩa cũng khác biệt."
"Xã hội bây giờ có rất nhiều người không dám làm người tốt, tại sao? Bởi vì hễ cứ làm người tốt thì cũng sẽ bị các anh hùng bàn phím phun!"
"Chửi chết lũ thiểu năng kia đi! Đều là ai vậy, tâm lý đen tối, giả làm thánh mẫu..."
Quần chúng chính nghĩa đông đảo trực tiếp bắt đầu liên thủ tấn công những anh hùng bàn phím tung tin gây rối, mắng cho một trận ra trò.
Cũng may mắt của mọi người đủ sáng suốt, nếu không có lẽ vài chuyện kiểu như người lương thiện bị bắt nạt trên mạng như thế cũng không phải là hiếm gặp.
.........
.........
Video liên hoan của đám thiếu niên chỉ là một cơn sóng nhỏ trong đợt phong trào thức tỉnh của toàn bộ Hoa Hạ.
Những cơn sóng tương tự như thế còn có rất nhiều, đang dần dần lan tỏa ở các nơi trên cả nước.
Băng dày ba thước không phải một ngày lạnh giá. Nước chảy đá mòn cũng không phải là một sớm một chiều.
Tương tự như thế, phong trào Hoa Hạ hoàn toàn thức tỉnh, tinh thần dân tộc hoàn toàn quật khởi, cũng không thể nào chỉ trong một sớm một chiều là thay đổi được.
Cần phải trải qua một quá trình dài, từ từ thay đổi, đặc biệt là bắt đầu thay đổi từ thế hệ thanh thiếu niên.
Bởi vì bọn họ mới là những người chủ chốt cai quản tương lai trong mấy chục năm tới.
Trong hoàn cảnh quan trọng này, minh tinh Hàn lưu Park Ji Ho trở thành "chuột chạy qua đường".
Ở buổi tuyên truyền thì bị chửi bới.
Ở buổi ký tặng thì bị đuổi theo mà chửi.
Tham gia sự kiện thương mại cũng bị người ta "tặng gạch đá".
Ngay cả cái quảng cáo vừa ký hợp đồng, cũng bị người ta gây rối.
Những người fan hâm mộ Hàn lưu của hắn trước áp lực của đám đông hùng hậu, căn bản không chống đỡ nổi dù chỉ một chút nhỏ.
Tình hình nhanh chóng trở nên càng nghiêm trọng hơn.
Dưới ảnh hưởng của tình hình chung, buổi ký tặng của Park Ji Ho ở Tô Thành không một ai đến.
Rất nhiều người là không dám đi, sợ bị người khác mắng chửi.
Còn một số người thì đã tự giác tỉnh ngộ, trong nhà thì có văn hóa năm ngàn năm lâu đời không thèm đuổi theo, lại chạy theo văn hóa của người khác.
Thực sự là hết nói nổi.
Vậy nên dẫn đến rất nhiều hợp đồng mà Park Ji Ho đã sớm ký không có cách nào thực hiện được.
Đừng nói kiếm được tiền, còn không biết phải bồi thường bao nhiêu phí vi phạm hợp đồng đây.
Lúc này Park Ji Ho, hào quang đã hết, thái độ nghênh ngang hống hách trước đây đã sớm không còn, cả người biến thành một bộ dạng uể oải suy sụp.
Trong mắt hắn thậm chí còn tràn ngập sự hoảng sợ.
Lần này đến Hoa Hạ "đào vàng", tập đoàn tài chính đã giao rất nhiều nhiệm vụ, rất nhiều hợp đồng.
Hợp tác với điện ảnh Thiên Hằng chỉ là một trong số đó, còn có mấy cái hợp đồng đại diện và thương mại khác.
Hiện tại đều lỡ hết.
Trong đôi mắt tuyệt vọng của Park Ji Ho, phảng phất có thể nhìn thấy sự thịnh nộ của tập đoàn tài chính, và cả sự tàn nhẫn của Kim thiếu.
......
Lần phản kích văn hóa Hàn lưu, chấn hưng thanh thiếu niên Hoa Hạ lần này cơ bản đã đến hồi kết.
Đường Ngôn tương đối hài lòng với thành quả trước mắt.
Một lần triệt để xóa bỏ văn hóa Hàn lưu, chắc chắn không hề thực tế.
Thế nhưng với lần phản kích mạnh mẽ này, về sau mọi mặt sẽ tốt hơn rất nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận