Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 351: Quá Sơn Hải quan, ta trên nhà ai không thể đối phó một trận? (length: 8653)

"Một người đều ở ngoài phiêu bạt, già cả, vẫn còn muốn trở về quê nhà, là ký ức tuổi thơ, quyến luyến thanh xuân, là ấn tượng ban đầu của sinh mệnh!"
Lúc này.
Đột nhiên có người ở khu bình luận hỏi một vấn đề, khiến rất nhiều sự chú ý dời đi.
"Đến xem sung sướng lại cảm khái, cũng không chú ý xem bài hát này là ai sáng tác, có chút ghê gớm, miêu tả đông bắc vô cùng nhuần nhuyễn, người sáng tác này trình độ quá mạnh mẽ."
"Vậy chắc chắn là người ở vùng đông bắc chúng ta, nếu không không viết ra được giọng điệu này."
"Sai rồi sai rồi, các ngươi lầm rồi, nhạc sĩ đúng là không phải người đông bắc."
"Vào trang web xem trang chủ, nhạc sĩ là Nhất Lạp Trần Ai, người miền nam chính gốc, cho dù tính cả quê gốc Tấn tỉnh, thì cũng chỉ là người phương bắc thôi, không hề liên quan đến đông bắc."
"Không nhìn lầm đấy chứ? Bài hát này không phải người đông bắc viết ư?"
"Mẹ nó, nhạc sĩ thực sự là Nhất Lạp Trần Ai? Mẹ nó, hóa ra thực sự là hắn!"
"Quỷ tài, gã này đúng là quỷ tài của giới âm nhạc."
"Một người miền nam vậy mà có thể nắm bắt được giọng điệu này thật không thể tưởng tượng nổi, ta cứ nghĩ là nhạc sĩ sinh trưởng ở đông bắc viết bài này chứ."
"Nhất Lạp Trần Ai, ta hâm mộ hắn đã lâu, bài nào ta cũng thích, đến nay vẫn chưa có một nhạc sĩ và ca sĩ nào mà bài nào của họ ta cũng đều yêu thích cả."
"Người này tài ba thật đấy, phong cách cực kỳ khó đoán, dường như cái gì cũng biết, sao mà làm được vậy?"
"Thế giới của thiên tài luôn khác với chúng ta."
"Ta khá quan tâm một vấn đề, đó là lần này có nhiều cao thủ trong bảng xếp hạng điểm cao ra tay như vậy, kết quả bị người cướp mất, tâm lý liệu có nổ tung không?"
"Đúng đấy, tổng cộng hơn 100 ngàn điểm bảng xếp hạng Kim, cứ vậy mà mất."
...
Người phụ trách hoạch định mùa du lịch văn hóa mùa đông đông bắc cùng tất cả đội ngũ lúc này đều đang chăm chú theo dõi độ hot trên internet.
Thấy náo nhiệt như vậy, họ càng thêm có lòng tin vào mùa du lịch đông năm nay.
Ca khúc chủ đề lần này quả thực không chọn sai.
Thật ra.
Khi đó tổ giám khảo hoạt động mua ca quyết định sử dụng bài hát này, lãnh đạo cấp cao văn hóa du lịch đông bắc vẫn còn có chút không hài lòng.
Lý do chỉ là có chút không được tao nhã, dù sao đây cũng là mùa du lịch mùa đông danh giá, hoạt động lớn cấp quốc gia.
Cuối cùng vẫn là tổ trưởng tổ giám khảo Diệp Tử Ngọc kiên trì, khiến lãnh đạo cấp cao thay đổi ý định.
Hiện tại các lãnh đạo cấp cao của văn hóa du lịch đông bắc có chút vui mừng, quả là nhờ vào Diệp Tử Ngọc, người có tiếng nói trong giới âm nhạc.
Nếu không chọn ca khúc khác, chắc gì đã đạt được hiệu quả như vậy, đến lúc đó người tổn thất lớn nhất vẫn là văn hóa du lịch đông bắc.
...
...
Hai ngày sau.
Theo mùa du lịch văn hóa mùa đông đông bắc chính thức bắt đầu.
Trên internet, trong thực tế, độ hot liên quan đến du lịch văn hóa đông bắc tăng lên nhanh chóng.
Trong một làn sóng bàn tán xôn xao, mùa du lịch đông năm nay nóng hơn bao giờ hết.
Hiện nay vé máy bay đã trở nên khó kiếm.
Không chỉ sân bay quốc tế Băng Thành, mà các sân bay xung quanh cũng không mua được vé.
Cũng may, vé tàu cao tốc vẫn còn có thể mua được.
Đối với những người có cơ sở hạ tầng giao thông cuồng nhiệt như Hoa quốc thì khả năng vận tải không thành vấn đề.
Nếu không được.
Đi tàu chậm cũng là một lựa chọn không tệ.
Sau đó.
Giữa tiếng cười nói vui vẻ, một câu hỏi đột nhiên làm dấy lên làn sóng dư luận mới.
"Qua Sơn Hải quan, các ngươi có biết ý nghĩa đối với người đông bắc là như thế nào không?"
Một câu hỏi ngắn gọn trên mạng, đột nhiên gây nên sự cộng hưởng và xúc động sâu sắc của vô số cư dân mạng.
"Chỉ cần qua Sơn Hải quan, dù cho người không có một đồng, ta cũng không lo lắng không về nhà được."
"Mẹ: Đến đâu rồi? Ta: Mẹ ơi ta qua Sơn Hải quan rồi. Mẹ: Vậy sắp về đến nhà rồi, mẹ gói sủi cảo cho con nhé. — đây chính là ý nghĩa của Sơn Hải quan đối với chúng ta."
"Mỗi lần đi xa trở về, lúc qua Sơn Hải quan nhất định phải gọi điện thoại về nhà, sau đó sẽ nghe thấy mẹ ta hỏi muốn ăn sủi cảo hay bánh bao, hơn nữa là bánh có nhân thịt dưa chua ta thích ăn."
"Các ngươi có biết một người ở Bắc Kinh, trên đường tan ca về nhà vào thứ bảy, ngồi tàu điện ngầm mà rơi nước mắt xấu hổ không?"
"Một đời vô số lần vội vã xuôi ngược, khoảnh khắc qua Sơn Hải quan, mọi ngụy trang đều được dỡ bỏ, về đến nhà thì không nghĩ ngợi gì nữa, ăn cái gì cũng thấy thoải mái, dù là đậu phụ khô. Chưa qua Sơn Hải quan, những người con xa xứ đều nhìn về hướng quê nhà, khi qua rồi ai nấy đều thầm thì về nhà rồi. "
"Cuối tháng về nhà, lần về này sẽ không đi nữa."
"Qua Sơn Hải quan, ta không ăn xin nhà ai, nhà ai chẳng có một bữa ăn cho ta, ai không để ta ở một đêm, xe người quen không đưa ta được một đoạn đường sao, ta không có một đồng cũng có thể về nhà, chỉ cần qua Sơn Hải quan thì coi như về đến nhà rồi, tuy rằng còn chưa bước vào cửa nhưng đã tiến vào trong ngõ."
"Năm nay không có thời gian, sau này có cơ hội nhất định sẽ đi du lịch đông bắc, quá thích tính cách con người ở đó, phóng khoáng, hào sảng, rất có tình nghĩa."
"Sao lại để ta lướt được bài hát này, lướt được chủ đề này, ta thật không muốn rời đi."
"Đi đến đông bắc rồi, qua Sơn Hải quan, liền thấy nhiều người đàn ông đông bắc đứng xó xỉnh gọi điện thoại, nói với vợ con: Anh qua Sơn Hải quan rồi! Với mẹ: Con qua Sơn Hải quan rồi, thật ấm lòng, thật là xúc động."
"Các ngươi nếu viết về đông bắc thì đừng chỉ viết về đông bắc thôi, phải viết về những núi non thấp bé dưới trời tuyết mênh mông, phải viết về việc cha mẹ xuống sủi cảo cho người qua Sơn Hải quan, phải viết về vùng đất đen màu mỡ và đậu nành cao lương, viết về những phòng gạch ngói cũ kỹ phủ đầy bụi bặm! Viết về đồ hộp đào và bếp lò không đốt hết củi, viết về bánh đậu trong nồi cùng dưa chua huyết tràng, viết về những cô nương hào phóng dịu dàng nơi bình nguyên và những đứa con xa xứ chỉ kể chuyện vui không nói chuyện buồn, phải kiên cường lên, viết rằng người dân ba tỉnh xa nhau ngàn dặm cũng là đồng hương, viết về những nhóm người tụm năm tụm ba, viết về tình cảm mặn nồng, viết về sự thẳng thắn và lòng nhiệt huyết của người đông bắc, phải viết dù ở đâu cũng luôn có tâm hướng về cội nguồn!"
"Mẹ ơi, con qua Sơn Hải quan rồi" — "Con trai, nhân bánh đã băm xong rồi, hay là làm mì trộn với dưa chua đi!"
"Đông đến, Tết đến rồi, các anh chị em phiêu bạt bên ngoài nên về nhà thôi, để nghênh đón một năm mới sang, sớm ngày áo gấm về làng, chúc mọi người sớm thành công."
"Từ hồi đi học cũng chưa thấy trận tuyết đầu mùa và cũng chưa một lần thấy tuyết tan lúc đầu xuân, trong nhà tháng sau lại vào vụ cấy trồng rồi."
"Tuyết lớn bao phủ vùng đất đen đông bắc, ánh chiều tà, những hàng bạch dương thẳng đứng im lìm, khói bếp lượn lờ trôi về phương xa, trẻ con trong thôn kéo xe trượt tuyết, để lại những tràng cười, xa xa vọng lại tiếng mẹ gọi về nhà ăn cơm, cả gia đình quây quần bên bàn tròn."
"Thời thơ ấu, tuy nghèo khó nhưng cũng hạnh phúc, tất cả đều đã trôi xa, không thể trở về nữa rồi. . . ."
"Sơn Hải quan, bên trong là nhà, trở về đông bắc, đây là chấp niệm của tất cả người đông bắc, trong quan là nhà, là chấp niệm của thế hệ người đông bắc đi trước, nhớ hồi ta còn nhỏ, bà ngoại, ông ngoại, luôn nói muốn về trong quan nhìn xem, hồi đó nông thôn đông bắc nghèo, không có tiền về, đi lại cũng bất tiện, mấy năm mới có thể trở về một lần, bây giờ cuộc sống khấm khá hơn rồi, giao thông cũng thuận tiện, nhưng là. . . . Mấy năm rồi không dám nhắc tới cụm từ 'trong quan', hiện tại phiêu bạt ở ngoài mười mấy năm, về đông bắc đã thành chấp niệm, quê hương thì không tha cho thân thể, còn tha hương thì không tha cho tâm hồn! ! ! Qua Sơn Hải quan là về đến nhà, nhà nào chẳng thể cho ta một bữa ăn chứ."
"Qua Sơn Hải quan ta không gọi xin ăn, ta chỉ tới gắp đôi đũa."
"Mười mấy năm trước, khóc lóc rời khỏi nơi đây, sau lần đó không trở lại nữa. . . ."
"Nửa đêm xem video nghe nhạc, xem khu bình luận bên dưới những người bạn miền nam nói muốn đi đông bắc ăn tết, thật nhiều người con xa xứ đông bắc giơ tay chào đón, cảm giác đó thật sự rất tự hào và ấm áp, bất giác nở nụ cười, thật tốt! Ta là người đông bắc, ta thật muốn về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận