Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 62: Đường Ngôn, ta muốn ăn cái kia thật dài xoắn ốc mì sợi (length: 6588)

"Nhà ngươi đấy à, không phải vừa đỗ một chiếc Maybach mới sao." Hàng xóm chỉ chỉ ra phía cửa.
"Cái kia không phải xe của ta, ta còn tưởng nhà ngươi có người thân thích đến chơi." Cậu trả lời.
"Không phải, nhà ta hôm nay căn bản không có thân thích nào đến." Hàng xóm lắc đầu.
"Chờ đã!"
Cậu đột nhiên phản ứng lại: "Không phải nhà ngươi, cũng không phải nhà ta, vậy là ai?"
Lúc này.
Lão Đường đồng chí không nói một lời, bình tĩnh lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa xe Maybach, tùy ý đặt lên bàn mạt chược.
"Nhị muội phu, ngươi làm sao mua được Maybach?" Cậu Chu Tú kinh ngạc đến mặt mày biến sắc.
"Không phải ta mua, Ngôn Ngôn mua." Đường An Dân bình tĩnh nói.
Nghe vậy tất cả người thân thích ở đây đều cảm thấy bình thường, sau cuộc điện thoại buổi sáng kia thì họ đã không còn coi Đường Ngôn là một vãn bối nữa.
Năng lượng của vãn bối này quá lớn.
So với chuyện buổi sáng chuyển trường cho con trai nhà dì cả thì một chiếc Maybach không đáng là gì.
Chuyện kia, đâu phải chỉ có chút tiền là giải quyết được.
Theo những điều kiện ngoại tại này thể hiện.
Địa vị của cha Đường An Dân ở nhà vợ thẳng tắp tăng lên.
Buổi tối trong tiệc mừng thọ, ông ngồi trực tiếp vào vị trí C tốt nhất trừ bà ngoại ông ngoại ra.
Đây là đãi ngộ lần đầu tiên trong hai mươi năm qua.
Còn lão Đường đồng chí?
Thì yên tâm thoải mái hưởng thụ, chưa từng cho là nhục nhã, ngược lại lấy làm vinh hạnh, chủ trương phụ bằng tử quý.
Mong con thành rồng chẳng phải là chờ ngày hôm nay sao?
Ăn xong bữa tối, vì lão Đường đồng chí uống rượu không lái xe được, Đường Ngôn liền lái xe đưa cả nhà về.
Giữa đường, Tiểu Đường Quả chơi cả ngày trong xe liền ngủ thiếp đi.
Về đến nhà không được hai phút.
Điện thoại trong tay Đường Ngôn đột nhiên rung lên.
Hắn mở ra xem, là tin nhắn WeChat Nhan Khuynh Thiền gửi đến: "Đường Ngôn, ngươi đang ở đâu?"
Đường Ngôn: "Ta về nhà rồi."
Nhan Khuynh Thiền: "Ngươi không đến nhà bà ngoại sao?"
Đường Ngôn: "Không đến, thân thích nhiều quá, không có chỗ ở."
Nhan Khuynh Thiền: "Ồ."
Nhan Khuynh Thiền: "Ta còn muốn rủ ngươi dẫn ta đi ra ngoài chơi."
Đường Ngôn: "Ngươi muốn đi đâu chơi?"
Nhan Khuynh Thiền: "Không biết."
Đường Ngôn suy nghĩ một chút, trả lời: "Dẫn ngươi đi hội chợ đêm, đi không?"
Nhan Khuynh Thiền: "Đi!"
Cuối năm, Chu gia trang đã trở thành một thôn giàu có trong vòng mười dặm xung quanh, mỗi ngày đều có hội chợ.
Lượng người đến rất đông, hầu như mỗi ngày phải đến sáng sớm mới kết thúc.
Hiện tại mới 7 giờ tối, chính là thời điểm náo nhiệt nhất của hội chợ đêm.
Đường Ngôn xuống lầu lái xe quay lại Chu gia trang, đón Nhan Khuynh Thiền, thẳng đến hội chợ đêm ngoài thôn.
Hội chợ đêm Chu gia trang lúc này, nồng đậm hương vị của ngày Tết.
Hai bên đường bày sạp hàng, người mua đồ, người nhà rỗi không có gì làm thì đến cảm nhận không khí Tết.
Ô ương ô ương dòng người khiến hội chợ đêm trở nên nhộn nhịp.
Đường Ngôn đỗ xe ở bãi đỗ xe rộng bên ngoài hội chợ, mang theo Nhan Khuynh Thiền xinh đẹp như tiên đi thẳng vào chợ.
Nhan Khuynh Thiền nhìn hội chợ ồn ào náo nhiệt, người đến người đi và đủ loại đồ vật được bày bán, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh lùng xa cách nhưng sự vui vẻ trong mắt thì không thể giấu được.
Đi đến một sạp hàng bên cạnh, Nhan Khuynh Thiền đột nhiên giơ tay nhỏ trắng như tuyết chỉ:
"Đường Ngôn, ta muốn ăn cái sợi mì xoắn ốc dài kia."
Sợi mì xoắn ốc dài?
Đường Ngôn nghe xong trực tiếp sửng sốt, nhìn theo ngón tay cô nàng chỉ, trong nháy mắt đen mặt:
"Cái đó mẹ nó là Kaomianjin đó, thần quái gì sợi mì xoắn ốc!"
"Ta lạy thần tiên tỷ, nàng đang trêu ta đó hả, nàng không lẽ cái này cũng chưa từng ăn à?"
Đường Ngôn nhìn khuôn mặt thanh tú tuyệt mỹ kia, đầy đầu dấu chấm hỏi.
"Ở nhà không cho ta ăn mấy thứ này." Nhan Khuynh Thiền ngây ngốc trả lời.
"Vậy bình thường ở nhà nàng đều ăn gì?"
Đường Ngôn nghĩ bụng, cô nàng này cũng quá đáng thương, đến cả mấy món ăn vặt này cũng chưa từng được hưởng thụ.
"Ăn rất nhiều, ta nhớ không hết, có đầu bếp các loại làm." Nhan Khuynh Thiền nói.
Đầu bếp?
Còn các loại?
Thật mẹ nó là nhà giàu mà!
Xin lỗi vì ta không hiểu được cuộc sống giản dị tự nhiên của người có tiền.
Hắn đã sớm biết Nhan Khuynh Thiền này qua cách ăn mặc và khí chất có thể thấy được là con nhà giàu, không ngờ vẫn còn kín tiếng.
Trong khi nói chuyện.
Đường Ngôn đã gọi mấy xuyến Kaomianjin cay vừa.
Ông chủ sạp nướng kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt trần của Nhan Khuynh Thiền, tốc độ lật nướng cũng chậm đi rất nhiều.
Nhan Khuynh Thiền chu miệng nhỏ ăn một cách ngon lành món Kaomianjin dai dai, không bao lâu nàng lại nói:
"Đường Ngôn ta muốn ăn cái ốc biển nhỏ xíu kia."
Ốc biển?
Chợ nhỏ này đâu ra ốc biển mà có?
"Cái đó mẹ nó là ốc đồng, cái quỷ gì ốc biển nhỏ chứ, đâu ra ốc biển nhỏ như thế?"
"Đường Ngôn, ta muốn ăn cái bánh có nhân kia."
Bánh có nhân?
"Đó là dê nướng thận, để cho nam nhân chúng ta bồi bổ đó, một mình nàng vẫn là đừng nên ăn."
. . .
. . .
Một bên khác.
Tại hội chợ đêm Chu gia trang, hai nữ sinh mặc đồng phục học sinh đang bán trà hoa quả, nhìn là biết đang tranh thủ kỳ nghỉ đông để đi làm thêm.
Một người trong số đó có dáng người cao nói: "Vừa nãy ở bên đối diện mua ốc đồng xào, làm sao thấy giống Đường Ngôn thế?"
"Đường Ngôn? Ai vậy?"
Nữ sinh hơi mập nghe vậy sững người, dừng động tác pha trà quả trong tay.
"Chính là học thần lớp 12/5 hồi xưa đó, vừa đẹp trai học lại giỏi, lần nào thi cũng nhất." Nữ sinh cao nói rành mạch.
"Ồ là hắn à, nghe nói năm đó hắn với hoa khôi Thẩm Tâm Nghiên cùng nhau thi đậu Nhạc viện Thiên Hải đó, đúng là cuộc đời quá được luôn." Nữ sinh hơi mập cười nói.
"Đều là chuyện cũ cả rồi, hắn với Thẩm Tâm Nghiên chia tay mấy tháng rồi."
"Vậy cũng đáng tiếc quá, vì sao lại chia tay?"
"Không biết, nhưng Đường Ngôn sau này có khi sẽ thảm đó!"
"Vì sao lại thảm?"
"Có bạn gái từng là hoa khôi rồi, sau này tìm bạn gái cũng khó, cảm giác so sánh mạnh mẽ quá, tìm dạng nào cũng không bì kịp với hoa khôi."
Nữ sinh cao tỏ vẻ bát quái hơn.
Đúng lúc này.
Đường Ngôn mua xong ốc đồng xào, vừa vặn đi đến trước sạp trà hoa quả chuẩn bị mua đồ uống.
Bên cạnh hắn, còn ngoan ngoãn đi theo một cô gái dáng người tỷ lệ hoàn mỹ, nhan sắc như tiên.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận