Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Chương 936: Thật sự quá mất mặt! Lần này thực sự là đem tổ tông mặt đều mất hết!

**Chương 936: Thật sự quá mất mặt! Lần này thực sự là đem mặt mũi tổ tông làm mất hết!**
Khán giả tại hiện trường trong nháy mắt há hốc mồm, sững sờ tại chỗ, đại não phảng phất như ngừng vận chuyển, rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
Toàn bộ sân vận động ngập trong biển nước mắt, bầu không khí bi thương phảng phất có thể nuốt chửng con người.
Có người trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự khó tin và tuyệt vọng, phảng phất như linh hồn đã bị rút cạn.
Có người lại vô lực ngồi bệt xuống ghế, thân thể mềm nhũn như bún, miệng lẩm bẩm, không rõ đang nói gì.
Còn có người hai tay ôm đầu, thống khổ vò tóc, tựa hồ muốn dùng cách này để giảm bớt nỗi đau trong lòng.
Thậm chí, có người quá mức bi thương, trực tiếp khóc ròng, tiếng khóc tan nát cõi lòng vang vọng trong không khí, khiến người nghe thấy chua xót không thôi.
"Sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy? Sao có thể chứ!"
Có người điên cuồng gào thét, trong thanh âm tràn ngập sự không cam lòng và tuyệt vọng.
"Ta không muốn sống nữa, chuyện này quả thật là ngày tận thế!"
Một khán giả có tâm trạng sụp đổ thậm chí còn thốt lên những lời không thiết sống nữa, có thể thấy được nỗi thống khổ trong lòng đã đạt đến cực điểm.
Ngoài cửa sổ.
Không biết từ lúc nào bắt đầu tí tách mưa rơi, giọt mưa gõ cửa sổ, phát ra âm thanh trầm đục, phảng phất như ông trời cũng đang gào khóc vì thất bại này.
Đến đây.
Hành trình vượt tỉnh thách đấu trù thần dị quốc trạm thứ hai —— Xuyên tỉnh, cứ như vậy hạ màn.
Tất cả đều trở thành sự thật không thể thay đổi.
Kết cục 2-0 bị 'linh phong', khó có thể tiếp thu, không ngừng đâm nhói lòng người.
. . . . .
Giây phút khiêu chiến kết thúc, đoàn đội trù thần dị quốc vênh váo tự đắc rời đi.
Bọn họ ai nấy đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trên mặt tràn trề nụ cười đắc ý, bước chân nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, phảng phất là những anh hùng chiến thắng trở về.
Đệ tử thân truyền của các trù thần cầm đầu càng thêm rạng rỡ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiêu ngạo và xem thường.
Những đệ tử thân truyền trù thần này so với những người khác càng thêm điên cuồng.
Bọn họ khinh bỉ liếc nhìn mọi người ở đây, ánh mắt kia phảng phất như đang nói:
"Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn chống lại món ăn đại hoa anh đào của chúng ta?"
Tiếng hoan hô nói cười của bọn họ tại sân vận động bi thương này có vẻ đặc biệt chói tai.
Có người cười to không kiêng nể, trong tiếng cười tràn ngập sự trào phúng đối với đối thủ.
Có người vỗ tay chúc mừng lẫn nhau, tiếng vỗ tay vang dội như sự nhục nhã vô tình đối với kẻ thất bại.
Bóng dáng của bọn họ ở trong ánh mắt của mọi người càng đi càng xa, nhưng để lại nỗi sỉ nhục và đau đớn sâu sắc.
Mà tạo thành sự so sánh rõ rệt với điều này.
Là tất cả mọi người của Lộc Minh lâu!
Bọn họ cúi thấp đầu, vai rũ xuống một cách bất lực, phảng phất như bị một ngọn núi lớn vô hình đè đến mức không thở nổi.
Nhân vật linh hồn của Lộc Minh lâu, đại sư Bạch Minh Thương, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng vô thần, hắn ngơ ngác nhìn về phía trước, phảng phất như đã mất đi sức sống.
Môi hắn khẽ run, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.
Trong góc sân vận động.
Vài cây xanh cũng có vẻ ủ rũ, phiến lá hơi úa vàng, tựa hồ như cũng đang buồn bã vì trận thảm bại này.
Các đệ tử của Lộc Minh lâu sau khi nghe tin thất bại, có những phản ứng khác nhau.
Có đệ tử đứng ngây ra tại chỗ, ánh mắt trống rỗng, phảng phất như đã mất đi tiêu cự, đầu óc của bọn họ trống rỗng, hoàn toàn không có cách nào tiếp thu sự thật tàn khốc này.
"Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!"
Một vị đệ tử thân truyền của Lộc Minh lâu lẩm bẩm, trong thanh âm tràn ngập sự khó tin, hắn không ngừng lắc đầu, phảng phất như vậy liền có thể thay đổi kết cục.
Có đệ tử thì hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, nước mắt tuôn ra không kìm được, bọn họ dùng hai tay che mặt, cố gắng che giấu nỗi thống khổ và xấu hổ của chính mình, nhưng tiếng nức nở vẫn không ngừng phát ra.
"Chúng ta sao có thể thua? Chúng ta chính là đại diện cho đỉnh cao món Tứ Xuyên hiện tại a!"
Một vị đệ tử trẻ tuổi khàn giọng gào khóc, trong thanh âm tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng.
Còn có đệ tử tức giận ném đồ làm bếp trong tay xuống đất, phát ra tiếng vang ầm ầm.
"Đây rốt cuộc là cái gì? Chúng ta rõ ràng đã làm tốt nhất rồi!"
Trong ánh mắt của bọn họ thiêu đốt lửa giận, nhưng lại bị sự bất lực sâu sắc dập tắt.
Vị đại sư huynh thường ngày trầm ổn nhất của Lộc Minh lâu, giờ khắc này cũng mất đi sự bình tĩnh, hai tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, móng tay lún sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra nhưng không hề hay biết.
"Đây là sỉ nhục, là sỉ nhục của Lộc Minh lâu chúng ta!"
Hắn nghiến răng, từ trong kẽ răng thốt ra câu nói này, thân thể khẽ run vì phẫn nộ và thống khổ.
"Chúng ta làm sao có thể thua thảm như vậy?"
Một vị đồ tôn trẻ tuổi nghẹn ngào, nước mắt rốt cục không nhịn được mà tràn mi.
Trong mắt hắn, sư phụ, sư tổ, còn có rất nhiều sư bá sư thúc, đều là những nhân vật vô địch thiên hạ trong lĩnh vực món Tứ Xuyên, lĩnh vực mỹ thực!
Là tín ngưỡng từ trước đến nay của hắn!
Làm sao có thể thua được?
Tín ngưỡng sụp đổ!
Hắn nhìn nơi so tài trống rỗng, phảng phất như vẫn còn có thể nhìn thấy cảnh tượng thi đấu vừa nãy, trong lòng tràn ngập hối hận.
"Đây là sỉ nhục của chúng ta, chúng ta xin lỗi danh dự của Lộc Minh lâu!"
Một tên đệ tử khác nắm chặt nắm đấm, móng tay lún sâu vào lòng bàn tay, nhưng không hề hay biết.
Trên mặt hắn tràn đầy thống khổ và tự trách, khát vọng thắng lợi đã từng có giờ đây hóa thành bọt nước.
Tất cả mọi người của Lộc Minh lâu chìm đắm trong nỗi khổ bi, bầu không khí nặng nề khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Bọn họ hận không thể chui đầu xuống đất, vĩnh viễn không phải đối mặt với thực tế tàn khốc này nữa.
Nỗi đau khổ và tâm trạng tuyệt vọng này, người ngoài căn bản không có cách nào tưởng tượng, cũng không có cách nào lĩnh hội được.
Sự huy hoàng đã từng có ở đây hóa thành hư vô, chỉ còn lại nỗi hối hận và tự trách vô tận. . . . .
... . .
... . .
Ở Hoa Hạ rộng lớn, món Tứ Xuyên vẫn luôn có thanh danh hiển hách.
Vị cay tê đặc biệt, món ăn phong phú đa dạng, tài nghệ nấu nướng tinh xảo của nó hoàn toàn khiến người ta phải than thở không ngớt.
Thế nhưng, món Tứ Xuyên được tôn sùng như vậy, trong trận tranh tài trù nghệ kịch liệt này, lại thua trận.
Tin tức gây sốc này vừa truyền ra, trong nháy mắt dấy lên sóng lớn mênh mông trên internet.
Cư dân mạng phẫn nộ và bi ai tuôn ra như hồng thủy vỡ đê, toàn bộ thế giới mạng chìm trong tiếng rên rỉ.
"Tại sao lại như vậy? Món Tứ Xuyên sao có thể thất bại?"
Một vị cư dân mạng tức giận đập bàn phím.
"Chuyện này quả thật là sỉ nhục của chúng ta!"
"Thật sự quá mất mặt! Lần này thực sự là đem mặt mũi tổ tông làm mất hết!"
Lòng yêu nước vào lúc này dâng cao, các cư dân mạng dồn dập lên tiếng, biểu đạt nỗi đau và sự bất mãn.
"Chẳng lẽ văn hóa mỹ thực truyền thống của chúng ta lại bị đánh bại dễ dàng như vậy sao?"
"Món Tứ Xuyên đã từng rất được kiêu ngạo lại thua, không thể nào tiếp thu được!"
"Chuyện này quả thật là vô cùng nhục nhã!"
"Thật sự không ai có thể ngăn cản bước chân của bọn họ sao?"
Vấn đề này như một chiếc búa tạ nặng nề, lần lượt đánh vào trái tim mọi người.
Cục diện thua liên tiếp, làm cho tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận