Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 261: Hí khang, lại thấy hí khang (length: 7635)

Âm Vận bar chào đón khách, bất kể là ở vị trí ghế dài trung tâm, hay là khu vực thường của khách hàng.
Nhìn khắp cả nước đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, không có tiềm lực kinh tế này, cũng không thể đến loại quán bar này để chi tiêu.
Mức tiêu thụ thấp nhất là 5888, đã ngăn cách phần lớn người bình thường.
Đương nhiên, không tính những người không có tiền mà cố tỏ ra sành điệu để đăng lên mạng xã hội.
Với mặt bằng khách hàng như vậy, thì bình thường chắc chắn cũng đều được thưởng thức âm nhạc cao cấp.
Trình độ thẩm âm của họ nhiều khả năng là không tầm thường.
Nhưng giờ phút này, tất cả đều ngơ ngác nhìn về phía sân khấu trung tâm.
Đây là thứ âm nhạc có thể nghe được ở một quán bar nhỏ sao?
Âm Vận bar tuy rằng thỉnh thoảng cũng có mời các ca sĩ hàng đầu giới âm nhạc đến biểu diễn.
Nhưng cơ bản không mời được những người nổi tiếng hàng đầu.
Bởi vì những người nổi tiếng đó, ca sĩ top 10 của Bảng Xếp Hạng Quý, mỗi ngày lịch trình kín mít, làm gì có thời gian rảnh đến một quán bar để hát.
"Đẳng cấp như concert!"
"Mẹ nó, giọng hát lưu manh, đây có phải là cái giọng hát lưu manh được đồn đại trong giới âm nhạc không?"
"Không sai, chắc chắn là cái giọng trời phú cho người ta, cái giọng này quá bá đạo, hát bài gì cũng có hương vị."
"Giọng nữ cũng không kém, trong trẻo dễ nghe, vừa cất giọng đã quá lôi cuốn."
"Lợi hại, đúng là lợi hại, người trẻ tuổi này là ai vậy? Nhìn dáng vẻ đâu phải ca sĩ hạng nhất của giới âm nhạc."
Dưới sân khấu trong quán bar xôn xao bàn tán.
Còn trên sân khấu, phía sau Đường Ngôn, DJ của quán bar cũng càng chơi nhạc càng kinh ngạc.
Là một DJ của Âm Vận bar, hắn cũng được coi là nhân vật có tiếng trong giới âm nhạc cả nước, vậy mà giờ bị giọng hát này ép đến mức choáng váng.
Ta ở quán bar mà lại được nghe ca sĩ đỉnh cấp hàng đầu hát live, mẹ nó, không phải chứ?
...
Một đoạn nhạc dạo vui tươi qua đi.
Đường Ngôn tiếp tục dùng giọng hát lưu manh của mình để oanh tạc, thỏa mãn nhu cầu nghe nhìn của khán giả như một bữa tiệc linh đình.
"Phàm tâm linh tinh cằn nhằn đối với yêu nghị dồn dập, Thế gian không được người tốt độc điểm rỗng ruột đèn, Hỉ nộ không thể tả hôm qua làm bậy si tình người, Hồ đồ không rõ ý tưởng đem yêu hận trộn lẫn..."
Sự kết hợp hoàn mỹ giữa phong cách cổ điển và hiện đại.
Trong điệu nhạc tiêu dao, tiếng trống dồn dập nổi lên, giọng hát trầm ấm của Đường Ngôn cùng với giọng hát uyển chuyển dễ nghe của Nhan Khuynh Thiền phối hợp một cách khéo léo, tạo nên một bức tranh rộng lớn giữa trời đất chỉ có ta.
Khiến người ta như say giấc giữa giang hồ, tiếng đàn tiếng sáo hòa quyện vào nhau, kết hợp những tâm tư tình cảm khó nói nên lời thành giai điệu, diễn tả giang hồ tiêu sái vô cùng nhuần nhuyễn.
"Đây là lời ca thần tiên gì vậy?"
"Thế gian không được người tốt độc điểm rỗng ruột đèn, mấy câu do giọng nam thể hiện này có thể coi là thơ ca rồi chứ?"
"Thơ từ ca phú vốn không xa rời đời sống, bình thường mà thôi, hồi xưa các khúc hát cổ cũng đều có thể biểu diễn như vậy."
"Phổ cập một chút, tên điệu là từ tên gọi của một loại làn điệu, là tên gốc của một khúc nhạc có tiết tấu cố định được dùng phổ biến hồi xưa để đặt lời ca, có quy tắc và thanh luật cố định, quyết định tiết tấu và âm điệu của từ."
"Có tài, có tài, không biết ai viết nhạc, tiên sinh đại tài."
"Người ta đang hát thì chắc là người ta viết chứ?"
"Không thể nào, cái cậu hát giọng lưu manh trên sân khấu kia còn trẻ thế kia mà, lại có tài năng và khả năng sáng tác như vậy sao?"
Khán giả bên dưới càng nghe càng cảm thấy ý vị trong ca từ, trong lòng càng thêm thán phục.
Có vài người thậm chí đã lấy điện thoại di động ra quay video.
Đường Ngôn và Nhan Khuynh Thiền hoàn toàn làm ngơ trước những bàn tán và phấn khích của khán giả.
Hai người tiếp tục chìm đắm trong màn song ca đầy thâm tình.
"Ngươi nhường ta một mình rót đầy chén này hồng trần rượu, Mượn tới gió đêm ngoạm ăn dám cùng cô quạnh giao thủ...."
Nhan Khuynh Thiền khẽ hé đôi môi đỏ mọng, lộ ra hàm răng trắng ngần, thực sự là một điểm nhấn linh hồn cho liên khúc.
Âm thanh trong trẻo, chỉ cảm thấy như đang lạc vào một cảnh giới diệu kỳ.
Trong nội tạng, mọi uất ức dường như được là phẳng, không chỗ nào là không vừa ý.
Ba mươi sáu nghìn lỗ chân lông, cứ như đang ăn nhân sâm, không lỗ chân lông nào là không thoải mái.
Hát, càng hát càng lên cao, đột nhiên có một tiếng nốt cao, giống như một sợi dây thép kéo thẳng lên trời, khiến người ta không khỏi thầm tán dương.
Đường Ngôn cũng bị thái độ yêu thích âm nhạc của Nhan Khuynh Thiền cảm hóa, giơ microphone lên, mắt nhìn về phía gương mặt thanh tú hoàn mỹ của Nhan Khuynh Thiền, cất giọng hát đầy tình cảm:
"Cái vết thương kia còn ngọ nguậy nhưng chưa từng lành lại, Lần hồi thăm dò nhớ nhung đau..."
Trên sân khấu, một đôi trai tài gái sắc đang đối diện nhau đầy cảm xúc.
Ánh mắt có thể nói là tuyệt vời.
Những khách hàng gần sân khấu nhất đều cắn chặt răng lại.
Để cho các ngươi hát, các ngươi nhân cơ hội "diễn sâu" ngay trên sân khấu phải không?
Được, được, được, chơi kiểu này phải không?
Dù là những người nghe khó tính đến đâu cũng phải thừa nhận rằng hai người hát đôi thực sự có tài.
Sau khi tập trung, cả hai dường như đã làm cho ca khúc càng thêm quyến rũ.
Khiến cho một bài hát vốn đã không tầm thường, lại càng thêm thăng hoa.
Đây mới là bài hát hay.
Không giống như mấy ca khúc của mấy tên ca sĩ thần tượng bây giờ viết một cách chẳng chuyên nghiệp gì, hát bậy vài câu cũng có người khen hay.
Như vậy là hoàn toàn không đúng, bởi vì nếu vẫn tiếp tục như vậy, giới âm nhạc sớm muộn sẽ lụi tàn.
Khán giả vừa mới thốt lên hai chữ "diễn sâu".
Giọng hát của Nhan Khuynh Thiền càng ngày càng du dương và nhập tâm.
"Ta vì ngươi châm trên chén này dính đầy hồng trần rượu, Có dám uống xoàng một cái suy nghĩ không gặp phần cuối...."
Giọng ca của nàng chính là cái giọng hát trời phú trong truyền thuyết, như chim bói cá lướt trên mặt nước, như chim oanh hót líu lo, giọng hát đã cảm hóa tất cả mọi người.
Ấm áp, đi vào lòng người, sau một hồi mới phát hiện, giọng hát tuyệt diệu này phát ra từ trong tim nàng.
...
Tại bàn A05.
Sắc mặt của Lý Huân Khang và Hướng Văn Khiết đặc biệt khó coi, nhìn hai bình rượu Phi Thiên Mao Đài trên bàn, lòng càng lúc càng bất an.
Chẳng lẽ thật sự muốn một hơi uống hết hai bình rượu Đế sao?
Vậy thì rắc rối lớn rồi....
Đặc biệt là Hướng Văn Khiết, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, cái cảm giác bất an như điện giật từ lòng bàn tay lan ra khắp cơ thể, khiến cho mỗi lỗ chân lông của nàng đều căng thẳng.
Áp lực đè nặng.
Sắc mặt Hướng Văn Khiết tái mét, lộ ra vẻ thất kinh, rõ ràng nàng đang cảm thấy lo lắng bất an về những chuyện sắp xảy ra.
Là người coi trọng thể diện, nàng sợ thua hơn ai hết, cũng quan tâm đến những điều đó hơn ai hết.
Nếu không, nàng đã không phải tốn bao nhiêu công sức để cố gắng hơn Nhan Khuynh Thiền, chỉ vì chút lòng hư vinh đang quấy phá.
Hai người lại tiếp tục song ca.
"Cái cúi xuống không cam lòng nhắm lại nổi lên lệ con ngươi, Nói hết bao nhiêu yêu hận tình cừu..."
Ngay lập tức, phần cao trào nhất của bài hát đột kích.
"Rót đầy một bình hư vọng tiêu sầu!!!"
"Hí khang!"
Lại thấy "hí khang".
Người ta dường như bẩm sinh không có sức đề kháng với "hí khang".
Mỗi lần nghe thấy đều có cảm giác da đầu tê rần, nổi da gà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận