Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 132: Vừa mới cái kia nam sinh là ai? Hắn có phải hay không quyến rũ ngươi? (length: 7110)

Nói chuyện chính là cô gái trẻ tuổi tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Khuôn mặt có vài phần giống Nhan Khuynh Thiền.
Tuy rằng không nghiêng nước nghiêng thành như Nhan Khuynh Thiền, nhưng cũng là một đại mỹ nhân hiếm có.
Nàng chính là chị gái của Nhan Khuynh Thiền, Nhan Thanh Nhã.
Giờ phút này Nhan Thanh Nhã nhíu mày, tràn đầy nghi ngờ đánh giá Nhan Khuynh Thiền.
Nàng đến hơi muộn một chút, chỉ thấy em gái mình nói chuyện vài câu với một nam sinh, sau đó nam sinh kia liền sải bước bỏ đi.
Còn có cử chỉ thân mật gì không, nàng thật sự không nhìn rõ.
Nếu chỉ là như vậy, nàng cũng không nghi ngờ gì.
Mấu chốt là nàng thấy trong đôi mắt to của em gái Nhan Khuynh Thiền tràn đầy quyến luyến không muốn.
Không đúng!
Rất không đúng!
Thiên tiên của mình lại bị tiểu tử xấu lừa mất?
Chuyện này tuyệt đối không thể!
"A, tỷ tỷ, tỷ làm em hết hồn, sao tỷ lại đến trường?"
Khuôn mặt nhỏ của Nhan Khuynh Thiền hoảng hốt hỏi, không biết là thật bị giật mình, hay vì lý do khác.
"Đừng có đổi chủ đề, nếu tỷ không đến, muội đã bị người lừa mất rồi!"
Nhan Thanh Nhã, một tinh anh thương trường, không dễ bị lừa như vậy, nhíu mày nói:
"Mau nói cho tỷ biết, nam sinh vừa nãy là ai? Có phải hắn quyến rũ muội không?"
"Tỷ à, chỉ là một bạn học bình thường thôi, sao tỷ nhìn em như nhìn kẻ trộm vậy." Nhan Khuynh Thiền đàng hoàng trịnh trọng nói hươu nói vượn.
"Nếu tỷ không để ý, ngày nào đó không cẩn thận, muội liền bị cái thằng nhóc nào đó lừa hết rồi, thế thì có phải toi không? Ta nói cho muội biết, hiện tại chẳng có thằng đàn ông nào tốt cả, mấy cái lời ngon tiếng ngọt toàn lừa người đấy." Nhan Thanh Nhã tức giận nói.
"Em đâu có ngốc, sao lại thế được..." Nhan Khuynh Thiền khẽ hừ giọng.
"Còn chưa ngốc ư? Vừa nãy ánh mắt muội nhìn hắn đã không đúng rồi, ta nói cho muội biết, ta không đồng ý đâu, nhất định là hắn nhắm vào tiền nhà mình."
Nhan Thanh Nhã khóe miệng giật giật, hung dữ nói.
"Xì!"
Khuôn mặt lạnh nhạt của Nhan Khuynh Thiền bị chọc cười, một nụ cười nhạt, vẻ đẹp khuynh thành lại càng sâu thêm vài phần:
"Tỷ à, không thể là hắn bị vẻ đẹp của em hấp dẫn sao?"
Nhan Thanh Nhã nghiêm túc gật đầu: "Ừm đúng, hắn lại vừa muốn lừa sắc muội, vừa muốn lừa tiền, càng không được! Sau này không được đi riêng với hắn!"
"Sao tỷ vội vàng tìm em vậy?" Nhan Khuynh Thiền nhanh chóng đánh trống lảng.
"Cha về Thiên Hải, muốn gặp muội một lát." Lúc này Nhan Thanh Nhã mới nói.
Đáy mắt Nhan Khuynh Thiền hơi né tránh, thở dài một hơi: "Được, em về ký túc xá lấy đồ."
"Khoan đã, đừng vội lấy đồ, tỷ còn chuyện muốn hỏi muội đây."
Nhan Thanh Nhã kéo tay nhỏ của nàng, hỏi: "Sắp đến mùa mới rồi, kế hoạch ca khúc mới của muội thế nào rồi?"
"Không có kế hoạch gì." Nhan Khuynh Thiền nhẹ giọng nói.
"Tại sao?" Nhan Thanh Nhã ngẩn ra.
"Không có gì, không có bài nào quá hay, nên em không muốn ra ca khúc mới." Nhan Khuynh Thiền bình thản nói.
Nhan Thanh Nhã nhìn vẻ mặt nàng, càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Em gái mình từ nhỏ đã có một giọng hát trời ban, thích nhất là âm nhạc.
Tình yêu với âm nhạc của nàng thật sự khắc sâu vào cốt tủy.
Mà kỳ lạ là.
Mùa trước — một mùa hè thi đấu ròng rã nàng đều không phát hành bất cứ ca khúc mới nào.
Mình còn tưởng là không có bài hát nào hay.
Nhưng giờ đây mùa mới lại bắt đầu, nàng lại không có kế hoạch gì về ca khúc mới.
Thật không đúng!
Trong này chắc chắn có gì đó mờ ám!
"Gần đây muội muốn thể loại ca khúc nào? Để tỷ tìm nhạc sĩ nổi tiếng hàng đầu soạn riêng cho muội." Nhan Thanh Nhã thăm dò nói.
"Nói sau đi...."
Nhan Khuynh Thiền khẽ đáp, xoay người chạy về phía ký túc xá.
Đợi bóng dáng nàng biến mất trong hành lang, Nhan Thanh Nhã lúc này mới vung nhẹ tay lên không trung.
Ngay lập tức.
Từ trong góc cạnh ký túc xá, ba nữ sinh dáng người mạnh mẽ mặc đồng phục đi ra.
Chỉ là nếu nhìn kỹ thì tuổi của ba người phụ nữ này có lẽ lớn hơn vài tuổi so với sinh viên đại học bình thường.
Hơn nữa.
Ánh mắt bọn họ sắc bén, động tác gọn gàng nhanh chóng không hề dây dưa, tựa như mãnh hổ đang căng thẳng tinh thần, lúc nào cũng ứng phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào.
Ngay cả mỗi một động tác đều thể hiện sự huấn luyện nghiêm ngặt và tố chất chuyên nghiệp, luôn duy trì cảnh giác, luôn quan sát xung quanh.
Với tố chất chuyên nghiệp như vậy, nghề nghiệp của ba người phụ nữ này không cần nói cũng biết.
Ba người phụ nữ dáng người mạnh mẽ bước nhanh đến bên Nhan Thanh Nhã, cúi đầu cung kính nói:
"Đại tiểu thư."
Nhan Thanh Nhã mặt không biểu cảm gật đầu, hỏi: "Nam sinh vừa nãy là ai?"
"Thưa đại tiểu thư, đó là bạn học của nhị tiểu thư, cũng là sinh viên Nhạc viện Thiên Hải, hệ sáng tác, tên Đường Ngôn." Nữ vệ sĩ đứng đầu trả lời dứt khoát.
"Hệ sáng tác và hệ thanh nhạc là bạn học? Sao trước đây không báo cáo với ta?" Nhan Thanh Nhã mặt lộ vẻ không hài lòng, khí thế bỗng bùng nổ.
"Là do nhị tiểu thư ra lệnh cấm khẩu, tuyệt đối không cho nhắc tới hắn." Nữ vệ sĩ đứng đầu đối mặt với khí thế mạnh mẽ của nàng, chỉ đành nhắm mắt nói.
Nhan Thanh Nhã gật đầu, không dây dưa vấn đề này nữa.
Mấy nữ vệ sĩ này là người thân cận của Nhan Khuynh Thiền, nghe lệnh nàng cũng không có gì kỳ lạ.
Nếu là người không trung thành, Nhan gia cũng sẽ không giữ lại họ.
"Bây giờ đem toàn bộ thông tin mà các ngươi có, đưa cho ta." Nhan Thanh Nhã bình tĩnh mở miệng, giọng điệu không thể nghi ngờ.
"Vâng, đại tiểu thư." Nữ vệ sĩ đứng đầu lấy điện thoại ra bắt đầu gõ gõ.
Nữ vệ sĩ dù sao không phải là nhân viên tình báo chuyên nghiệp, thu thập tài liệu không được toàn diện, nhưng cũng bao quát được những thông tin cơ bản.
Nhan Thanh Nhã nhìn tài liệu chi tiết của Đường Ngôn, thầm nghĩ trong lòng.
Tài hoa đúng là có tài hoa, ngoại hình cũng không tệ, chỉ có điều hơi nghèo, gia cảnh chỉ có mấy chục triệu.
Đường đường con rể Nhan gia, sao có thể nghèo như vậy được, tuyệt đối không thể!
Đừng nói cửa ải của cha đã không qua nổi rồi!
Coi như qua được thì với gia cảnh này hắn cũng không thể nuôi nổi em gái mình.
Từ nhỏ đến lớn chi phí ăn mặc của em gái đều là đồ thiết kế riêng cao cấp nhất.
Chưa kể đến những thứ khác, chỉ bộ quần áo và trang sức hôm nay, thoạt nhìn không có nhãn mác hàng hiệu, nhưng đều do các đại sư quốc tế thiết kế, tổng giá trị hơn mười triệu.
Mà đó chỉ là một bộ tùy tiện trong tủ đồ thôi.
Còn cái cậu nam sinh tên Đường Ngôn này, gia tài chỉ có mấy chục triệu, làm được gì chứ?
Ngưỡng cửa của Nhan gia bọn ta cao lắm đấy!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận