Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 364: Nổi gió rồi, mang ngươi trở lại đã từng cái kia mùa hè (length: 6845)

Đào Bội Văn không nhịn được mạnh mẽ véo mình một hồi, mãi đến tận đau nhe răng trợn mắt, mới cảm giác được một tia chân thực tồn tại.
Trong lòng hắn hừng hực khó có thể ức chế, hắn có một loại linh cảm, bài này 《 Dạ Khúc 》 sẽ dẫn hắn đến một mức độ mà trước đây hắn không thể nào với tới.
Sau ba phút.
"Ca từ này cũng quá mạnh mẽ đi! ! !"
Hứa Y Nhiễm xem xong phổ ca từ của 《 Nổi Gió Rồi 》, nhất thời như người trên trời, ca từ này viết quá hay rồi chứ?
Xem ai còn dám nói ca từ của Trần Ai lão sư quê mùa?
Ta xem ai còn dám! ! !
Nghiêm Thần Phi xem xong 《 Hoàng Hôn 》 tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt vốn trầm ổn bình tĩnh lại trở nên nhiệt liệt phi thường.
Hắn vốn tưởng rằng tác phẩm chuyển hướng tình ca chắc chắn chỉ là thử nghiệm, không ngờ lại là một cú nổ lớn.
Là người biểu diễn của 《 Mượn Trời Xanh 500 Năm 》, 《 Nam Nhi Phải Tự Cường 》 và 《 Tinh Trung Báo Quốc 》, bình thường ca khúc Nghiêm Thần Phi thực sự không để vào mắt.
Nhưng bài 《 Hoàng Hôn 》 này rất tốt, hoàn toàn không kém gì khúc hát của bậc đế vương.
Không chỉ sẽ không làm lu mờ tên tuổi đế vương của hắn, trái lại còn thêm vài phần đặc sắc.
Trần Ai lão sư, quả không hổ là ngươi!
Cuối cùng Nhan Khuynh Thiền xem xong 《 Giấc Mộng Của Em 》 đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới âm nhạc.
Trong số mấy người ở đây, nếu xét về tình yêu âm nhạc thì không ai có thể so sánh với hắn.
《 Giấc Mộng Của Em 》 rộng rãi bao la, ý nghĩa và tình cảm đều đạt đến đỉnh cao.
Tỉnh lại, đôi mắt đẹp của Nhan Khuynh Thiền nhìn gò má Đường Ngôn, như ca từ đã viết, "dẫn ta chạy về phía bầu trời nơi có ngươi, vì ngươi là giấc mộng của ta."
Sau đó.
Mấy người theo sự sắp xếp của Đường Ngôn, phối hợp với trung tâm ghi âm chế tác của tổng bộ Tiềm Long.
Rộn ràng bắt tay vào thu âm ca khúc mới.
. . . . .
. . . . .
Tỉnh dậy, thành phố Thiên Phủ.
Tổng bộ tập đoàn điện ảnh Nguyệt Phong.
Là công ty giải trí lớn nhất toàn tỉnh Xuyên, điện ảnh Nguyệt Phong đã thống trị khu vực tây nam nhiều tỉnh, danh tiếng vang dội từ lâu.
Đã nhiều năm đứng trong mười tập đoàn lớn, cùng với truyền thông Tiềm Long, đều là những tập đoàn lớn lâu đời.
Lĩnh vực chính của họ là điện ảnh kịch, còn về âm nhạc thì hơi yếu hơn, nhưng điều này cũng là lẽ thường tình.
Thực tế trong lĩnh vực âm nhạc họ cũng có thực lực rất mạnh.
Mà Diêu Phi Yến, nhà soạn nhạc vàng có điểm cao 593 trong bảng xếp hạng Kim, là một trong những trụ cột trong lĩnh vực âm nhạc của điện ảnh Nguyệt Phong.
Phim điện ảnh, phim thần tượng đình đám do Nguyệt Phong sản xuất, phần lớn đều do nhà soạn nhạc cao thủ Diêu Phi Yến đảm nhận việc phối nhạc.
Lúc này.
Diêu Phi Yến đang ở trong phòng làm việc của bộ soạn nhạc công ty, ấp ủ tác phẩm mới của mình.
Đối với một nhà soạn nhạc có chuyên môn cao và đáng sợ đến mức đạt điểm cao trong bảng xếp hạng Kim, thì việc viết ca chẳng khác nào chuyện cơm bữa hằng ngày.
Cho nên, ngay khi chuẩn bị bắt đầu cuộc đấu, Diêu Phi Yến đã có sẵn dòng suy nghĩ trong đầu.
Điều cần làm lúc này là không ngừng hoàn thiện ca khúc mới trong đầu.
Đây là tác phẩm dùng để tham gia khiêu chiến, nhất định phải mài giũa cẩn thận, không được phép có sai sót, nếu không thua thì thiệt hại lớn.
Đúng lúc này.
Cửa phòng làm việc bị trợ lý đẩy ra, cô hốt hoảng nói: "Phi Yến lão sư, nhanh...Mau xem...!"
Diêu Phi Yến lấy lại tinh thần từ việc ấp ủ tác phẩm mới, hỏi: "Sao vậy tiểu Vương?"
Trợ lý tiểu Vương vội vàng nói:
"Cái tên Nhất Lạp Trần Ai kia tuyên bố khiêu chiến ca khúc mới của cô, tên bài hát là: 《 Nổi Gió Rồi 》!"
"Nhanh vậy sao?"
Diêu Phi Yến nghe vậy thì biến sắc, mình mới phác thảo ca khúc mới sơ qua, người ta đã tuyên bố.
Nhưng lúc này không cho phép cô nghĩ nhiều, chỉ có thể nhanh chóng mở máy tính bàn, vào trang cá nhân của Đường Ngôn.
Quả nhiên.
Ca khúc mới đã chính thức được tuyên bố, tên bài hát chính là bài dùng để @ khiêu chiến mình: 《 Nổi Gió Rồi 》.
Diêu Phi Yến mang theo nỗi thấp thỏm, ngón tay khẽ động, nhấp vào nút phát ca khúc.
Giai điệu êm dịu và cảm xúc vang lên trong phòng làm việc của cô.
Như cơn gió mùa hè, nhẹ nhàng thổi qua, mang đi cái nóng dưới ánh mặt trời gay gắt, những chiếc lá xanh khẽ lay động trong gió, tựa như đang kể cho mọi người nghe câu chuyện thơ mộng của ngày hè.
Khúc nhạc dạo không hoa lệ, không kỹ xảo, nhưng lại khiến người ta rất thoải mái.
Có cảm giác như thấm vào tận ruột gan.
"Cũng được, loại từ khúc này ta cũng có thể viết...."
Diêu Phi Yến cẩn thận thưởng thức, ngoài mặt thì bình tĩnh, căn bản không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Khúc nhạc dạo tí tách chậm rãi trôi qua, âm hưởng trong phòng vang lên phần chủ ca.
"Cả chặng đường lúc đi lúc dừng, Khắp nơi đều là dấu chân phiêu bạt của chàng trai trẻ, Bước ra nhà ga trước một khắc, Lại có chút do dự, Không khỏi cười nỗi nhớ quê hương dạo gần đây, Vẫn không sao tránh được, Bầu trời Nagano, Vẫn luôn ấm áp như thế, Làn gió thổi qua gợi lại thuở xa xưa..."
Phần chủ ca vẫn rất bình thản, như chính cuộc sống vậy.
Bình thản như một bức tranh thủy mặc, tuy ngắn gọn nhưng tràn đầy ý nghĩa, khiến người ta cảm nhận được sự thư thái và an yên vô tận.
Nhưng trong sự bình thản đó, lại vô cùng dễ nghe, khiến người ta không nhịn được mà phải nghe tiếp.
"Phần chủ ca cũng không tệ lắm, ca từ rất tốt, chỉ có điều hơi bình thản một chút, chứ không có vấn đề gì lớn."
Diêu Phi Yến cẩn thận thưởng thức, miệng theo bản năng đưa ra lời bình.
Là một nhà soạn nhạc chuyên nghiệp, cô có sự nhạy cảm với ca khúc, giống như một người buôn xe cũ trên đường nhìn thấy ô tô, không nhịn được liền phải soi mói bình phẩm phân tích một phen.
"Phi Yến lão sư, ca khúc này kỹ xảo bình thường quá đi, dùng nó để khiêu chiến với một cao thủ bảng Kim như cô, vẫn là hơi thiếu ý tứ chứ?"
Tiểu Vương trợ lý, là trợ lý của nhà soạn nhạc có điểm cao trong bảng Kim, cho nên trình độ am hiểu ca khúc cũng không thấp.
Đương nhiên là trợ lý của Diêu Phi Yến, cô về mặt tình cảm chắc chắn sẽ nghiêng về người trước hơn.
Ông chủ của mình dù sao cũng là một nhà soạn nhạc có điểm cao 593 trong bảng Kim, là nữ giới nhưng lại đạt đến một trình độ như vậy, có thể nói là phi phàm, đó là cảnh giới mà bao nhiêu người phụ nữ mơ ước đạt được.
Sao có thể so sánh với một người thanh niên được chứ?
Tuy rằng tác phẩm của người thanh niên này mình cũng thường nghe, cũng hay đấy.
Nhưng tiểu Vương trợ lý vẫn không hề cảm thấy hắn có thể chiến thắng được ông chủ của mình.
Ông chủ của mình là người đứng đầu trong số các nhà soạn nhạc nữ đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận