Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 414: Để ta Đường Ngôn thân bại danh liệt? Ai vậy, khẩu khí lớn như vậy? (length: 6544)

Kỳ Minh Phong nghe trong đầu ong lên, không nhịn được oán thầm, người ta hôm nay đến làm khách mời tham gia tiệc cưới, ngươi lại bắt người ta lên sân khấu diễn trò, ít nhiều có chút không tôn trọng đi.
Hơn nữa, năm chú nhà mình hình như cũng không thiếu chút tiền này.
Lại nói, nhà mình tình huống thế nào, Kỳ Minh Phong trong lòng rõ như ban ngày.
Quan hệ với năm chú kia căn bản là không thân.
Nếu như là thân thích ruột thịt, thì không sao, một câu nói, người ta nể mặt ngày vui hôm nay, tuyệt đối giúp.
Có điều, chuyện này vốn là không thể nhờ vả được, hơn nữa mẹ mình còn có chút xem thường những bà con thích này.
Nói trắng ra.
Quan hệ không đến mức đó, nói những điều này đều vô ích.
Làm sao mở miệng đây?
Thấy Kỳ Minh Phong đứng tại chỗ không nhúc nhích, Thôi Triết Hải bụng phệ phúc hậu trực tiếp nổi cáu:
"Đi mau, thằng oắt con vô dụng thế, bảo làm chút gì cũng không xong, ta nuôi ngươi loại con rể bất tài này làm gì?"
"Ta... Ta đi, không được sao."
Kỳ Minh Phong bị quát lớn bất thình lình giật mình run rẩy, vội vàng gật đầu như bổ củi đi về phía phòng khách tiệc cưới.
"Hàm Hàm, xem con chọn loại đàn ông gì thế này, Gia Thành đầy thanh niên tuấn kiệt con không tìm, cứ đi tìm loại vô tích sự này."
Nhìn Kỳ Minh Phong lảo đảo đi ra, Thôi Triết Hải càng thêm tức giận.
"Ba, những người thanh niên tuấn kiệt kia đằng sau toàn lũ ruồi nhặng, con không biết sao, gả cho họ thì con mới là khổ, Minh Phong thì hơi nhu nhược một chút, có điều như vậy càng dễ kiểm soát."
Thôi Vũ Hàm nhiều năm lăn lộn trong giới ăn chơi cũng quá quen rồi, sớm đã nhìn thấu đám thanh niên tuấn kiệt hào nhoáng bên ngoài, thực chất bên trong đầy chuyện xấu xa, cho nên mới tìm Kỳ Minh Phong hiền lành như vậy để dựa vào.
...
...
Hai phút sau.
Tân lang quan Kỳ Minh Phong vội vàng chạy tới bàn rượu nhà Đường Ngôn ngồi.
Mấy người thân thích ban đầu còn tưởng tân lang quan đến chúc rượu.
Nhưng lạ là chúc rượu đám cưới có ai đi một mình thế này?
Sao không thấy cô dâu đâu?
Con nhà giàu có quyền thế đến vậy sao?
Đến cả nâng chén cũng lười?
Thật không có chút đạo đức nào.
Trong lúc đám thân thích còn đang nghi ngờ lung tung thì tân lang quan Kỳ Minh Phong mới giải thích ý đồ của mình.
Đến khi tân lang quan nói ra nguyên nhân, mọi người mới hiểu rõ, nhất thời ánh mắt nhìn về phía bốn người nhà họ Đường, vẻ mặt khác nhau, kẻ may mắn, người vui vẻ hóng chuyện.
Nói thường thì họ hàng tụ họp lên biểu diễn đôi chút cũng chẳng sao, có điều hôm nay họ là khách mời quan trọng của nhà trai, kết quả lại bị yêu cầu chuyện như thế, ít nhiều có chút coi thường người ta.
Gì chứ, xem người ta như khỉ để đùa đấy à?
"Để ta đi hát trong tiệc?"
Đường Ngôn nghe vậy sắc mặt trầm xuống, ta là ca sĩ cấp nhất, nhà soạn nhạc thiên tài được ghi danh trong bảng vàng, mà lại đi hát lót trong đám cưới của ngươi sao?
Ngươi nghĩ cái gì vậy?
Mấy đám cưới loại này mà mời được ca sĩ hạng hai đã là không bình thường rồi, đa số chỉ là các ngôi sao nhỏ hạng ba, hạng tư mới đến các buổi tiệc này.
Ca sĩ hạng nhất căn bản không nhận!
Tại sao?
Bởi vì vấn đề thể diện, đẳng cấp, ca sĩ hạng nhất đại diện cho đỉnh cao của giới nghệ thuật, nếu như chuyện gì cũng nhận, người chịu ảnh hưởng đầu tiên là chính danh tiếng của họ, đừng nói cá nhân, ngay cả công ty cũng không đồng ý.
Giống như rất nhiều Thiên Vương, Thiên Hậu, Ảnh Đế của Lam Tinh, cơ bản là không bao giờ tham gia game show.
Ngay cả game show cũng sợ mất mặt, có thể tưởng tượng vị thế của các tuyển thủ cấp Thiên Vương cao đến mức nào.
Tân lang quan Kỳ Minh Phong nhìn thấy Đường Ngôn, người anh họ xa lạ này sắc mặt nặng nề không vui, trong lòng thở dài, đúng như dự đoán mà, đường đột thế này thì người ta chắc chắn là không vui.
Có điều nghĩ đến khuôn mặt hổ dữ như muốn ăn thịt người của nhạc phụ Thôi Triết Hải, hắn chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng áp lực nói:
"Đường Ngôn em họ, hay là cậu lên hát một bài đi, coi như nể mặt anh rể.
Nếu cậu không hát, bố vợ của Vũ Hàm nói, có thể khiến cậu thân bại danh liệt đấy, cậu không biết thế lực của ông ta ở Gia Thành lớn như nào đâu."
Vừa dứt lời.
Mấy người thân thích xung quanh bắt đầu hứng thú lên rồi.
Đều muốn xem sự việc sẽ kết thúc như thế nào.
Sẽ hát hay là không hát đây?
Dù sao thì người ta có tiền, ở Gia Thành thật sự có tiếng tăm.
Có tiền có quyền, đám gia đình nhỏ như họ thì trêu vào nổi sao?
Người ta động chút quan hệ, thật sự làm cho thân bại danh liệt thì đến lúc đó có hối cũng không kịp.
...
Để Đường Ngôn ta thân bại danh liệt sao? Ai thế, giọng điệu lớn thế?
Cóc ghẻ mà ngáp — khẩu khí đúng là không nhỏ.
Thực sự là quá nể mặt các người rồi thì phải?
Lâu nay còn chưa có ai dám lên mặt sai khiến ta, dọa nạt ta như vậy.
Mà cái giọng điệu và thái độ này thì có tí gì gọi là cầu cạnh, nhờ vả người ta giúp đâu?
Chuyện này rõ ràng là từ trong lòng đã không coi ca sĩ, nhạc sĩ ra gì rồi, cảm thấy mình có tiền là có quyền.
"Nhạc phụ ngươi tên gì?" Đường Ngôn hơi hé mắt, nhíu mày hỏi.
"Hả?"
Kỳ Minh Phong nghe vậy hơi ngẩn người không hiểu ý, có điều vẫn là thành thật trả lời:
"Lão nhân gia tên là Thôi Triết Hải!"
Nghe được tên Thôi Triết Hải, mấy người thân thích xung quanh rõ ràng biến sắc.
Thôi Triết Hải ở Gia Thành tuy rằng không phải là trùm sò, nhưng cũng là đại phú hào thượng lưu có thế lực, có biết bao nhiêu người trông cậy vào ông ta mà sống đấy.
Có thể nói là tay mắt thông thiên ở Gia Thành, dù là ở Thiên Hải, Chiết tỉnh cũng có chút tiếng tăm, người bình thường căn bản là không đắc tội nổi.
Mấy người thân thích này đều biết nhà họ Kỳ cưới được cô con gái nhà giàu, không ngờ lại là con gái của Thôi Triết Hải, thảo nào mẹ Minh Phong ngày nào cũng hách dịch như vậy, thì ra là thật sự trèo cao.
"Được rồi, cậu về đi."
Chỉ có Đường Ngôn là không để ý chút nào, vẫy tay sau đó trực tiếp rút điện thoại di động ra gõ gõ nhắn tin.
Có những người mà mình không đánh cho một trận thì họ thật sự là không biết Mã Vương gia có mấy con mắt ấy mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận