Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 560: Khi say gối lên chân mỹ nhân (length: 9257)

Tâm thần buồn bực mất hết cả hứng, hơn nữa đêm nay vốn là uống hơi nhiều rượu, Đường Ngôn tự nhiên tựa vào lồng ngực Nhan Khuynh Thiền bất tri bất giác an tâm ngủ.
Ở trong mơ.
Hắn phảng phất trở lại kiếp trước, dùng góc nhìn của Thượng đế nhìn lại tất cả những gì mình đã từng trải qua.
Bên trong đô thị phồn hoa náo nhiệt, có một bóng người như vậy. Hắn luôn là vội vã, bận rộn, bước chân chưa bao giờ ngừng lại.
Hắn là một nhân viên văn phòng bình thường, mỗi ngày đều phải đối mặt với công việc bận rộn và cuộc sống vụn vặt.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên còn chưa chiếu vào phòng, hắn đã rời giường, bắt đầu một ngày bận rộn.
Sau khi rửa mặt đơn giản, hắn liền vội vã ra ngoài, chen chúc lên tàu điện ngầm, chạy tới công ty.
Ở trên tàu điện ngầm, hắn đều tranh thủ thời gian xem các tài liệu liên quan đến công việc, hoặc trả lời những email khẩn cấp.
Đến công ty, hắn lập tức vùi đầu vào công việc.
Nội dung công việc của hắn phức tạp và vụn vặt, cần hắn không ngừng liên lạc, phối hợp với các bộ phận khác, xử lý các loại vấn đề.
Điện thoại của hắn liên tục reo, email cũng hết thư này đến thư khác, hắn bận tối mắt tối mũi.
Để hoàn thành nhiệm vụ công việc, hắn thường xuyên phải tăng ca đến rất muộn, thậm chí cuối tuần cũng không thể nghỉ ngơi.
Sau khi tan làm, hắn kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà. Nhưng công việc của hắn cũng chưa kết thúc, hắn còn phải tiếp tục xử lý những công việc còn dang dở, hoặc chuẩn bị cho công việc ngày thứ hai.
Có lúc, hắn thậm chí không có cả thời gian ăn cơm, chỉ có thể tùy tiện ăn đồ ăn nhanh hoặc mì gói.
Ngoài công việc, hắn còn phải chăm sóc gia đình.
Cha mẹ hắn tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, cần hắn thường xuyên về nhà thăm hỏi.
Con của hắn đang học tiểu học, cần hắn phụ đạo bài tập, quan tâm việc học và cuộc sống của con.
Vợ hắn cũng rất vất vả, cần hắn chia sẻ một số việc nhà.
Hắn luôn cố gắng cân bằng mối quan hệ giữa công việc và gia đình, nhưng đôi khi cũng cảm thấy bất lực.
Vào cuối tuần, hắn định nghỉ ngơi cho tốt, nhưng luôn có đủ thứ việc cần hắn giải quyết.
Hắn muốn đưa con đi học thêm, muốn về thăm cha mẹ, muốn đi dự tiệc với bạn bè, còn phải giải quyết những việc vặt trong gia đình.
Cuối tuần của hắn luôn rất bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi và thư giãn.
Mệt!
.
Quá mệt mỏi!
Mệt đến không có không gian thở, mệt đến không có hy vọng...
Ầm ầm.
Đường Ngôn phảng phất tỉnh lại từ trong mộng!
Giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao... Dường như đang mơ!
"Vừa rồi... Vừa rồi đó là hướng đi vận mệnh kiếp trước của ta sao? Không thể không nói, kiếp trước ta đủ khổ thật a! Đúng là trâu ngựa."
"Hừm, đáng đời đời ta khi say gối lên chân mỹ nhân hưởng phúc!"
Đường Ngôn trong lòng tự giễu cười, lập tức nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Xem ra thực sự là lập dị, hiện tại quá tốt như vậy, lại vẫn không biết đủ?
Theo tiết tấu tốt nghiệp đại học của mình kiếp trước, xác suất cao sẽ là mệt như chó.
Những cảnh tượng trong mơ vừa rồi, có lẽ đều sẽ từng cái tái diễn.
Khổ, quá khổ.
Thực ra khổ còn chưa phải là đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất chính là không còn hy vọng, chỉ có thể cứ mãi khổ như vậy.
Người đúng là hay nảy sinh tật xấu, được quá lại không biết đủ, khiến bản thân lo được lo mất.
Kiếp trước đã trở thành quá khứ, cuộc sống bây giờ mới là những gì mình thực sự muốn!
Có người phụ nữ mình thích, có đủ tiền, lại có phương hướng phát triển sự nghiệp, còn có một đám bạn cùng chí hướng, con đường phía trước còn rất dài.
Ừm.
Những việc mình muốn làm còn rất nhiều.
Thời khắc này.
Tâm cảnh Đường Ngôn bừng sáng, cả người tràn đầy sức sống hơn.
mắt mới là thật!
Những cái khác đều là giả, hư ảo!
Thực sự là bị ma nhập rồi.
Một giấc mộng như ngàn năm, Đường Ngôn cả người như hoàn thành xong sứ mệnh luân hồi của mình.
Từ đây tâm cảnh bừng sáng!
Sự tỉnh giấc đột ngột này.
Khiến Nhan Khuynh Thiền còn tưởng Đường Ngôn gặp phải ác mộng gì đó.
Nàng càng ôm chặt lấy hắn, dường như muốn cho hắn cảm giác an toàn tuyệt đối.
Đường Ngôn chỉ cảm thấy đầu bị một đôi mềm mại che khuất, toàn thân như nhũn ra.
Nhưng mà.
Chuyện này cũng chưa hết.
Rất nhanh Đường Ngôn cảm thấy một đôi môi nhỏ nhắn bóng mịn như ngọc dán lên.
Khiến hắn không kịp suy nghĩ nhiều, liền thuần thục mút lấy đôi môi nhỏ.
Nhẹ nhàng chạm vào, tùy ý dây dưa, ăn một ngụm đầy thơm ngọt.
Vừa mới tỉnh ngủ, đã có đãi ngộ này?
Còn muốn xe đạp cái gì?
Còn muốn sức lực mất hứng lập dị cái gì?
Hỏi xem ai có thể cưỡng lại được cái này?
Cuối cùng.
Vốn là Đường Ngôn nằm trong ngực Nhan Khuynh Thiền, không biết từ khi nào thành Đường Ngôn ôm ngang Nhan Khuynh Thiền vào lòng.
Có mấy người có thể chống lại được sự cám dỗ như vậy?
Cảm giác này thật tốt!
Tâm tình vốn dĩ đã thông suốt, Đường Ngôn càng thêm hưng phấn tinh thần lên.
Sống trên đời, ai cũng có lúc tâm tình xuống dốc, và cũng có lúc hứng khởi dâng trào.
Nhưng khi tâm trạng sa sút, không phải là vô cớ, mà liên quan đến những người, sự việc đã từng xảy ra, đó là những vấn đề tồn tại ẩn sâu trong nội tâm không thể giải quyết của bạn, hoặc là những sự việc bạn cố trốn tránh nhưng lại không thể không đối mặt.
Khi tâm trạng xuống dốc, hãy thử mạnh mẽ lên, cố gắng nghĩ cách giải quyết vấn đề, nếu giải quyết được vấn đề hoặc nỗ lực thay đổi, tâm trạng của bạn sẽ dần dần trở nên tốt hơn.
Nếu như bạn vẫn chưa thể kiểm soát được bản thân và nỗ lực, thì hãy thuận theo cơ thể nghỉ ngơi, tìm phương pháp giải tỏa tâm trạng phù hợp, tin rằng nhất định sẽ vượt qua được.
Thời gian sẽ giúp bạn vượt qua giai đoạn tâm trạng xuống dốc.
Phương pháp điều chỉnh là tìm người tri kỷ, bạn bè chân thành, người thân để tâm sự.
Hãy nhanh chóng vượt qua giai đoạn suy sụp.
Đường Ngôn suy sụp là do nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, trong lòng muộn phiền vô ngần.
Chỉ khi tự mình nghĩ thông suốt mọi chuyện, đó mới là thời điểm buông bỏ quá khứ.
"Đúng rồi, Đường Ngôn, chúng ta ra ngoài giải khuây đi." Nhan Khuynh Thiền đột nhiên nghĩ ra một chuyện, liền nảy ý đề nghị.
Vừa hay Đường Ngôn gần đây đang mất hết hứng thú, ra ngoài giải sầu sẽ rất tốt.
"Giải sầu? Đi đâu?" Đường Ngôn ngạc nhiên hỏi.
"Đi kinh thành đi!" Nhan Khuynh Thiền nói.
"Sao lại muốn đi kinh thành?" Đường Ngôn hơi giật mình, trước đó không lâu, lúc chạy sự kiện lượng kiếm xét duyệt còn mới đi qua kinh thành.
"Là bạn thân của ta, Thương Vãn Đường mời ta đến, phim mới của nàng năm nay được vào danh sách liên hoan phim, muốn ăn mừng một chút." Nhan Khuynh Thiền cong cong đôi môi nhỏ hồng hồng nói.
Nhan Khuynh Thiền và Thương Vãn Đường quan hệ vô cùng tốt, từ Tết đến giờ đã hai ba tháng chưa gặp, có chút nhớ nhung.
"Chính là Thương Vãn Đường mà lần trước em hát ca khúc chủ đề Như Nguyện cho bộ phim của nàng sao?"
Đường Ngôn ngẩng đầu hỏi, Thương Vãn Đường hắn cũng không xa lạ gì.
Đương nhiên sự không xa lạ này không phải là hai người quen biết.
Mà là bây giờ không quen nàng có lẽ rất ít, một nữ diễn viên siêu nhất tuyến, người trong giới gọi là thương thiên hậu ảnh hậu nhỏ tuổi.
Địa vị của nàng trong giới điện ảnh hoàn toàn có thể ngang hàng với Nghiêm Thần Phi - một đế vương tiếng trong giới âm nhạc.
"Đúng vậy." Nhan Khuynh Thiền nhẹ nhàng gật đầu.
"Bạn thân của em ta không quen, em đi đi, ta không đi." Đường Ngôn lắc đầu.
"Hả?"
Nhan Khuynh Thiền ngớ người ra một lúc: "Nhưng mà nàng nói muốn em dẫn anh theo."
"Dẫn ta theo? ? Em đi gặp bạn thân mà dẫn theo ta, tình tiết gì đây?" Đường Ngôn ngạc nhiên.
"Anh đang nghĩ linh tinh gì vậy?"
Nhan Khuynh Thiền liếc hắn một cái: "Là nàng muốn cảm ơn anh, lần trước bài Như Nguyện kia giúp phim mới của nàng trực tiếp thành thần."
"Hừm, không cần phải khách sáo với nàng, nói thật ta cũng đâu phải vì giúp nàng, chủ yếu là để em có một bài hit, nếu không người ta lại tưởng em chỉ được có giọng thôi chứ hát không hay." Đường Ngôn phẩy tay không quan tâm nói.
"Anh à, đi cùng em đi mà."
Nhan Khuynh Thiền một gương mặt cao lãnh như thiên tiên trở nên mềm nhũn, có vẻ tương phản cực lớn, đúng là chiêu sát thủ chỉ cần hở chút là xài!
Đường Ngôn bị nàng làm cho không chịu nổi, chỉ có thể liên tục nói: "Được được được, cùng em đi."
Thật ra hai người ở bên nhau lâu rồi, cũng đã hơi quen với nhau, Đường Ngôn cũng có chút không nỡ để nàng một mình đến kinh thành.
Nhỡ may bị ai đó bắt nạt thì sao? Mình cũng đâu ở bên cạnh nàng.
Một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, nhòm ngó nàng cũng quá nhiều rồi.
Mặt khác nữa.
Chính là bây giờ mỗi ngày ba lượt, nếu như mấy ngày không "ba" thì cảm giác cứ rất lạ, vô cùng khó chịu!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận