Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 115: Trọng yếu tình báo (length: 7896)

Theo đạo này có chút thanh âm già nua.
Cửa phòng họp tiến vào hai bóng người, một già một trẻ.
Lão nhân tuổi tác sáu mươi, bảy mươi tuổi, thân thể tự hồ có hơi không tốt lắm, bước đi còn cần người nhẹ nhàng đỡ.
Người trẻ là một tiểu cô nương, tuổi chừng hai mươi, có vài phần giống lão nhân.
Lúc này chính nàng đang đỡ lão nhân đi tới.
"Hội trưởng!"
Thấy lão nhân đã ngoài bảy mươi, phó hội trưởng Đới Khánh Niên và tám đại biểu chấp hành của hiệp hội âm nhạc trong phòng họp đều đứng dậy, cúi người cung kính nói.
Lão nhân này chính là lão hội trưởng của hiệp hội âm nhạc, cũng là một nghệ sĩ lão thành đức cao vọng trọng.
Khoảng nửa năm trước tim của ông có chút không ổn, nên phải nằm viện điều dưỡng.
Đồng thời ông còn kiêm chức phó hội trưởng hiệp hội văn nghệ toàn quốc.
Hiệp hội văn nghệ!
Vậy thì không chỉ là riêng mảng âm nhạc.
Điện ảnh, nhạc cụ, văn học, kịch nói, mỹ thuật… tất cả đều bao hàm.
Thực quyền rất lớn!
Đặc biệt là trong thời buổi giải trí thịnh vượng, càng là nhân vật tay mắt thông thiên.
Là đại diện chính thống tuyệt đối, tượng trưng cho cờ xí chính thức.
Trong toàn giới văn nghệ là hình tượng long đầu.
Vì vậy dù tuổi ông đã cao, các đại biểu chấp hành ở đây đều không một ai dám bất kính với ông.
"Có người trẻ tài năng nhất định phải chèn ép đúng không?"
Lão hội trưởng được cháu gái dìu ngồi vào ghế chủ tọa, giọng không vui nói.
Nếu không phải cháu gái phát hiện trong hiệp hội có động tĩnh, đến báo cho ông, ông còn không biết xảy ra chuyện rối ren này.
Tuy ông nằm viện nửa năm nay, nhưng vẫn luôn quan tâm trọng điểm đến chuyện Nhất Lạp Trần Ai.
Cả đời này của ông, điều quan tâm nhất chính là âm nhạc, mà giới âm nhạc lại có nhân tài xuất chúng như vậy, sao ông có thể không quý trọng người tài?
"Hội trưởng, tôi cũng là xuất phát từ ý tốt, sợ Nhất Lạp Trần Ai còn quá trẻ, không đủ cẩn trọng, không xứng với danh hiệu nhạc sĩ kim bài."
Đại biểu chấp hành tỉnh Hắc giải thích.
"Âm nhạc, bao gồm văn nghệ, từ xưa đến nay đều là người có năng lực hưởng, lúc nào cần cân nhắc tuổi tác? Đây là ai quy định, đến, nói ta nghe xem."
Lão hội trưởng giọng không vui nói.
"Không có, không có quy định này." Đại biểu chấp hành tỉnh Hắc bị quở mặt đỏ lên.
Lão hội trưởng dù tuổi đã cao uy vẫn còn, liếc lạnh ông ta: "Nhơ nhuốc bẩn thỉu! Giới âm nhạc Trung Quốc sớm muộn cũng hủy trong tay đám người các ngươi, thật là càn bậy!"
Cả phòng họp im phăng phắc, không ai dám lên tiếng.
Lão hội trưởng tiếp tục: "Vậy thông qua đơn của Nhất Lạp Trần Ai, lập tức bắt tay làm giấy chứng nhận chính thức, thăng cấp hắn thành nhạc sĩ kim bài."
"Hội trưởng, nhưng vừa nãy chúng ta đã biểu quyết thông qua phủ quyết đơn của Truyền thông Tiềm Long rồi, chuyện này...." Đới Khánh Niên cố phản kháng lần cuối.
"Ta không có ở đây, ngươi có thể đại diện cho hiệp hội âm nhạc kinh thành, bây giờ ta đã có mặt, ngươi còn có quyền lên tiếng sao?"
Lão hội trưởng không chút khách khí nói.
Ông đã sớm rất bất mãn với Đới Khánh Niên này.
Theo ý ông, tốt nhất có thể trực tiếp bãi miễn những kẻ làm việc xấu này, kể cả Đới Khánh Niên.
Đáng tiếc, dù là hội trưởng ông cũng không thể một tay che trời.
Bên trong này liên quan đến lợi ích của rất nhiều tập đoàn, đan xen chằng chịt.
Ngay cả ông cũng khó lòng sửa đổi những tích tụ lâu năm, lực bất tòng tâm, chỉ có thể cân nhắc hoặc là thỏa hiệp.
"Sao? Bây giờ lời ta không còn hiệu lực à?"
Thấy Đới Khánh Niên cầm đầu mấy người không nói gì, lão hội trưởng hừ lạnh.
"Không có, không có, hội trưởng, làm ngay lập tức." Đới Khánh Niên và mọi người vội vàng gật đầu đồng ý.
... ...
... ...
Việc họp định kỳ của hiệp hội âm nhạc căn bản không phải bí mật.
Rất nhanh chóng tin tức được lan truyền trong giới.
Ngày hôm sau.
Đường Ngôn đang trên lớp thì biết được chuyện xảy ra hôm qua từ tin tức của truyền thông Tiềm Long.
Sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng rất khó chịu.
Chuyện lớn như vậy về việc mình lên cấp nhạc sĩ kim bài mà lại có kẻ dám ngáng chân sau lưng?
Hư danh hắn đúng là không để ý.
Mấu chốt là khoản chia lợi nhuận của nhạc sĩ quá hấp dẫn.
Nhạc sĩ ngân bài khoảng 40%, nhạc sĩ kim bài ít nhất 60%, thậm chí 70%, có thể thỏa thuận cụ thể với công ty.
Đây là quy định của giới, không có thân phận nhạc sĩ kim bài, không thể có được nhiều lợi nhuận như vậy.
Nếu mình là nhạc sĩ kim bài, tiền lãi của một ca khúc có thể tăng gần gấp đôi!
Khái niệm này có nghĩa là gì?
Ví dụ, tiền chia lãi của 《Người Giống Như Ta》 mùa trước là 16,45 triệu.
Nếu thành nhạc sĩ kim bài, thậm chí có thể nhận 30 triệu!
Chênh lệch lợi nhuận giữa hai bên quả thực quá lớn.
Mà bây giờ lại có người chơi xấu sau lưng, không cho mình trở thành nhạc sĩ kim bài!
Chuyện này chẳng phải chặn đường làm giàu của mình sao?
Chặn đường tài lộc của người ta chẳng khác nào giết cha giết mẹ.
Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua!
Đường Ngôn đầu tiên nghi ngờ là tập đoàn Thiên Hằng, thậm chí có thể là Nhiếp Húc Nghiêu của Thiên Hằng!
Nhưng nghĩ kỹ lại thì tiểu tử Nhiếp Húc Nghiêu giờ đã bị miễn chức, đến cả phó tổng tài tập đoàn Thiên Hằng cũng không phải.
Hắn còn có năng lực lớn như vậy sao?
Phải biết rằng.
Lần này là thông qua hiệp hội âm nhạc toàn quốc ở kinh thành, còn liên đới 4 đại biểu chấp hành.
Mỗi đại biểu chấp hành có thể đều là hội trưởng hiệp hội âm nhạc cấp tỉnh.
Ở mỗi tỉnh đều là nhân vật có địa vị không nhỏ.
Một thiếu gia Nhiếp Húc Nghiêu bị miễn chức ở nhà, chắc là không có năng lực lớn đến vậy chứ?
"Nếu không phải Nhiếp Húc Nghiêu thì là ai? Chẳng lẽ là người khác của Thiên Hằng? Hoặc là cha của Nhiếp Húc Nghiêu là Nhiếp Chấn Đông?"
"Hay là, có người khác?"
Đường Ngôn lúc này hoàn toàn không có tâm trạng học, cúi đầu suy tư.
Vừa tan học.
Đường Ngôn liền nhận được tin nhắn của Hàn Tình: 【 Đường Ngôn, có rảnh không, mau đến công ty, có tình báo quan trọng!】 【 Được, ta đi ngay.】 Trả lời tin nhắn xong, hắn hỏi qua loa đội trưởng Diêu Lam, lại quen tay trốn tiết, xuống lầu lái xe thẳng đến cao ốc Tiềm Long.
"Đường Ngôn, dù có nhiều tiền nữa cũng nên học hành tử tế, đại học chỉ có bốn năm thôi, bỏ lỡ là......"
Diêu Lam còn chưa dứt lời thì Đường Ngôn đã biến mất khỏi phòng học.
Bạn cùng bàn Phùng Sở Nhu cũng không đồng tình.
Trong mắt Phùng Sở Nhu, nam sinh cả ngày ngoan ngoãn trong lớp học mới là bất tài.
Ngược lại xem nam sinh sớm đã bận sự nghiệp, tay làm mưa làm gió như Đường Ngôn.
Mới là nam thần thật sự!
Hai mươi mấy phút sau.
Đường Ngôn vừa bước vào văn phòng bộ trưởng bộ biên khúc thì phát hiện trong đó không chỉ có một mình Hàn Tình.
Còn có một người quen, Lưu Đức Cường phụ trách bộ phận âm nhạc của truyền thông Tiềm Long.
Hai nhân vật quyền lực và là cánh tay đắc lực của tập đoàn Tiềm Long lúc này sắc mặt đều đặc biệt nghiêm trọng.
Sau đó.
Câu đầu tiên của Hàn Tình.
Liền khiến Đường Ngôn căng thẳng tinh thần.
"Đường Ngôn, vừa điều tra được, kẻ đứng sau chơi xấu không phải là người của Thiên Hằng giải trí!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận