Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 302: Gia ngày hôm nay nhường ngươi không xuống giường được! (length: 4722)

"Ha ha ha ha ha..." Trần Kiến Quốc cũng ở trong điện thoại cười đến phóng đãng, cảm giác thỏa mãn quá sung túc.
"Khanh khách khanh khách..." Bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp cũng cười khanh khách không ngớt.
Một lát sau.
Nhiếp Húc Nghiêu trong lòng khoái ý phát tiết một trận xong, hơi bình tĩnh lại nói:
"Lão Trần, nói với bên bộ phận quan hệ công chúng, bộ phận điện ảnh và các bộ ngành liên quan khác, nói là ý của ta, cho ta tăng cường độ đả kích Tiềm Long trên phương diện dư luận và doanh thu phòng vé, đả kích Nhất Lạp Trần Ai!
Ta muốn hắn Đường Ngôn cũng nếm thử tư vị thất bại thảm hại!"
"Được rồi, Nhiếp thiếu!" Trần Kiến Quốc hưng phấn đáp lời.
Trải qua nhiều lần bị cản trở thất bại trước đây, Nhiếp Húc Nghiêu vẫn ở trạng thái bị hội đồng quản trị tập đoàn miễn chức, nhàn rỗi ở nhà.
Về lý thuyết, hắn hiện tại căn bản không phải phó tổng tài Thiên Hằng, cũng không có quyền hỏi đến chuyện công ty.
Nhưng thực tế có ai ngây thơ cho rằng không có chức vụ thì Nhiếp Húc Nghiêu không chỉ huy được cấp cao của công ty chứ?
Bộ phận vừa rồi được nhắc tới cũng phải cân nhắc, chỉ cần Nhiếp Húc Nghiêu vẫn là người thừa kế được lão gia tử tán thành, sẽ có một ngày leo lên vị trí cao, ai không sợ hãi?
Đông cung thái tử cho dù không có quyền giám quốc, nhưng ai dám không coi thái tử ra gì?
Cúp điện thoại.
Nhiếp Húc Nghiêu tâm tình thật tốt, nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh với dáng vẻ uyển chuyển làn da trắng như ngọc, trong mắt hừng hực bắt đầu bốc lên.
Người phụ nữ xinh đẹp cảm nhận được ánh mắt mang tính xâm lược, lập tức nở nụ cười kiều mị.
"Ngoan nào, gia hôm nay cho ngươi không xuống giường được!"
Nhiếp Húc Nghiêu như hổ đói vồ mồi nhào tới.
"A..."
Người phụ nữ xinh đẹp khẽ rên một tiếng, bất kể lúc này có hứng thú hay không và nhu cầu của cơ thể, nàng đều phải giả vờ có hứng thú nhất có thể.
Chỉ điểm hành động này, nàng xuất thân từ giới giải trí đã sớm luyện được thuần thục.
Trong phòng khách rộng lớn, được trang trí xa hoa của căn hộ đắt đỏ ở thành phố Thiên Hải.
Nhất thời vang lên những âm thanh không phù hợp với trẻ em được lược bớt ba vạn chữ...
...
...
Một khách sạn 5 sao nào đó ở thành phố Thiên Hải.
Trong phòng hành chính trên tầng cao nhất có view nhìn ra biển.
Nam minh tinh Hàn Quốc Park Ji Ho đang ăn món đồ chua mà bản thân cho là rất thanh khiết xa xỉ, tận hưởng thời gian ăn trưa nhàn nhã.
Minh tinh Hàn Quốc có chút khác so với Hoa Hạ, giới giải trí của họ chịu sự kiểm soát của tư bản nhiều hơn.
Thực tế đãi ngộ và nhân quyền của nghệ sĩ kém xa bên Hoa Hạ.
Ví dụ như.
Họ có thể không để ý đến hành động và lời nói, nhưng quản lý hình tượng vóc dáng thì vô cùng quan trọng.
Xem Park Ji Ho như cây rụng tiền của công ty giải trí Hàn Quốc.
Thời gian mỗi ngày được quản lý chính xác đến từng phút.
Ăn gì vào thời gian nào, có thể ăn gì không được ăn gì, rèn luyện bao lâu, đều phải kiểm soát nghiêm ngặt.
Dù cho là một người nổi tiếng hàng đầu, cũng không thể ngăn được tư bản nghiền ép.
Đương nhiên, có lẽ trong gien của họ đã đặc biệt thích ứng với kiểu sinh hoạt này.
Vừa ăn đồ chua, người môi giới và trợ lý bên cạnh vừa thông báo các loại tin tức.
"Ji-ho, doanh thu phòng vé phim mới rất tốt, ca khúc chủ đề ngươi trình bày tuy rằng không được hoan nghênh như dự kiến, nhưng nhờ doanh thu phòng vé cao và tuyên truyền, vẫn tính là có thể."
Nữ môi giới phong thái tao nhã Mộc Phụng cười nói.
"Tống tỷ, danh tiếng của bộ phim thế nào?" Park Ji Ho tiện miệng hỏi.
"Ờ..." Nữ môi giới sắc mặt hơi biến, chần chờ nói:
"Danh tiếng không tốt lắm, khán giả có đánh giá phổ biến là quá hào nhoáng, không thực tế, tuy rằng ngày đầu doanh thu phòng vé rất tốt, nhưng điểm số cũng không cao."
"Tống tỷ, chị lo xa rồi, những khán giả bình thường thì biết gì về nghệ thuật chứ? Hào nhoáng là đúng rồi, đây là điện ảnh chứ đâu phải cuộc sống, chỉ có giới điện ảnh Hoa quốc là không đáng lo thôi."
Park Ji Ho không thèm để ý nói.
"Đúng, tôi thấy Park lão sư nói rất đúng, chỉ cần doanh thu cao là được còn danh tiếng hay điểm số không đáng kể, ngược lại tiền ở Hoa quốc dễ kiếm thật đấy."
Một tiểu trợ lý phụ họa theo.
"Cũng đúng."
Nữ môi giới cười gật gù.
Dựa theo doanh thu phòng vé hiện tại, cuối cùng khi bộ phim kết thúc, số tiền mà Park Ji Ho được chia chắc chắn không phải là một con số nhỏ.
Tiền ở Hoa quốc kiếm được đúng là rất dễ dàng.
Thật sự là một đám người có thể kiếm tiền mà không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận