Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 171: Ước lượng thân định làm còn đo ni đóng giày! (length: 9566)

Diệp Minh Phong khẳng định ủng hộ vô điều kiện Thương Vãn Đường.
Vị này đại phật không mau mau cung cấp, chẳng lẽ còn xem phó đạo diễn đám kia ngốc xoa như thế, đối nghịch?
Sau đó có các ngươi khó chịu chỗ!
Tổng đạo diễn Lưu Kiến Bình từ trong mắt Diệp Minh Phong nhìn thấy kiên quyết, hơn nữa hắn cũng không để ý người nào chịu trách nhiệm phối nhạc.
Hắn quan tâm nhất chính là trước khi ở điện ảnh chiếu phim, bắt được ca khúc chủ đề thích hợp.
Hiện tại có sẵn đặt ở trước mắt, căn bản không cần thiết đi tìm người khác sáng tác.
Bỏ gần cầu xa chuyện như vậy quá choáng váng.
"Trước hết nghe một lần rồi nói sau."
Lưu Kiến Bình đánh nhịp nói.
" . . ."
Thôi Lăng Như còn muốn nói thêm cái gì, vội bị một bên phó đạo diễn kéo lại, ánh mắt ra hiệu nàng không nên nói chuyện lung tung.
Tính khí của Lưu đạo ai mà không biết? Ngươi còn dám cắm vào nói bừa?
Lấy địa vị siêu phàm của lão nhân gia trong giới điện ảnh, thật sự nổi giận lên, vậy thì là ngay cả nhà sản xuất Liên tổng cũng dám đối!
Ngược lại nghe một chút cũng không đáng kể, vội vàng trong lúc đó làm ra ca khúc chủ đề, chắc chắn không ra gì.
Đến khi nghe xong, chúng ta một khối phủ quyết là được rồi.
Thôi Lăng Như cùng phó đạo diễn quan hệ không tệ, lập tức hiểu được ý trong mắt hắn, cúi đầu không nói tiếp nữa.
Thương Vãn Đường dùng điện thoại di động kết nối âm thanh đa chức năng của phòng họp cùng máy chiếu, sau đó bấm phát file âm thanh vừa nhận được.
Âm nhạc bắt đầu.
Khúc nhạc dạo ôn hòa thậm chí mang theo trầm thấp vang vọng trong phòng họp.
Âm nhạc không đắt tiền nhưng lại đặc biệt làm người thư thái, thấm vào tim gan.
Đạo diễn Lưu Kiến Bình và biên kịch liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng có chút bất ngờ.
Khúc nhạc dạo này có vẻ không tệ.
Ba mươi giây khúc nhạc dạo trôi qua.
Giọng nữ trong trẻo kỳ ảo như âm thanh tự nhiên vang lên:
"Ngươi là con đường xa xăm, ngọn đèn trong sương mù nơi rừng núi. Con là đứa trẻ, chạy nhảy trong đôi mắt người. Người là trăng sáng, gió mát, con là giấc mộng người luôn quan tâm. Gặp hay không gặp thì cả đời cũng ôm lấy người..."
Nương theo tiếng hát ưu mỹ, tất cả nhân viên chủ chốt của bộ phim điện ảnh 《 Thịnh Thế Phương Hoa 》 trong phòng họp đều sáng mắt lên, nhìn nhau.
Đây là cái gì tiếng trời vậy?
Giọng hát sao hay như vậy?
Ca từ nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng giai điệu này hát ra lại làm cho người ta cảm giác thư thái.
Bài ca chủ đề này hình như không tầm thường!
Ngay lúc một đám nhân viên chủ chốt cảm thấy như vậy đã rất hay, ca từ càng thêm rung động đã đến.
"Mà con sẽ yêu mến thế giới mà ngươi yêu thương, mong người luôn nở nụ cười. Tay người cầm tay con, tập tễnh dắt đi. Xin hãy mang con đi đến tương lai. Nếu như người từng chịu khổ để cho con những điều ngọt ngào. Con nguyện sống như người đã mong muốn. Nguyện không phụ lòng, nguyện dũng cảm tiến lên. Mỗi một ngày trong thời đại phát triển này..."
Trong phòng họp, mọi người trừ phó đạo diễn và Thôi Lăng Như dẫn đầu vài diễn viên, đều mắt sáng như sao.
Tuy rằng mỗi người đều không lên tiếng, nhưng sự hưng phấn trong mắt đều không lời nào tả được.
Vốn tưởng là một bài hát bình thản trầm thấp, không ngờ lại đột nhiên cho ngươi một loại cảm giác xung kích đỉnh đầu.
Tổng đạo diễn Lưu Kiến Bình càng siết chặt song quyền, đây thật sự giống như tình khúc mà ông chờ mong trong mộng.
Vì bộ phim này, ông trước sau tiêu hao mười năm tâm huyết, chỉ muốn không để lại bất cứ tiếc nuối nào.
Hiện tại... Tựa hồ... Có khả năng, có cơ hội thực hiện!
Lưu Kiến Bình nhắm mắt lại, tai vểnh lên, không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.
Giờ phút này trong lòng ông không tạp niệm, chỉ muốn chuyên chú nghe xong khúc hát này!
Phó đạo diễn và Thôi Lăng Như lại sắc mặt khó coi.
Đều là người trong nghề, tuy rằng chủ yếu là diễn kịch đóng phim, nhưng đối với âm nhạc cũng không phải là không biết gì.
Bài hát này có chút ghê gớm đấy!
Cảm giác quyền phối nhạc mà mình vẫn chờ đợi có khả năng thất bại rồi!
Mọi người ở đây tâm tư khác nhau, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến tiếng hát tiếp tục vang lên trong phòng họp.
"Ngươi là dòng sông trải dài theo năm tháng, đốm lửa nhỏ nhen nhóm trên bầu trời. Con ngước lên theo dõi người, liền đem người hát thành bài ca. Người là chỗ trú ngụ của con, cũng là nơi để trái tim trở về. Mọi nẻo đường trên thế gian đều dẫn con gặp được người. Mà con sẽ yêu mến thế giới mà ngươi yêu thương, mong người luôn nở nụ cười. Tay người cầm tay con, tập tễnh dắt đi. Xin hãy mang con đi đến tương lai. Nếu như người từng chịu khổ để cho con những điều ngọt ngào. Con nguyện sống như người đã mong muốn. Nguyện không phụ lòng, nguyện dũng cảm tiến lên. Mỗi một ngày trong thời đại phát triển này..."
Giọng hát và giai điệu trong trẻo kỳ ảo, như một con suối nhỏ uốn lượn khúc chiết.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh những tia sáng chói mắt, khiến người ta vì đó mà khuynh đảo.
Liên tiếp hai lần nốt cao trào, đơn giản rõ ràng tóm tắt ý chính của bộ phim.
Tựa như cao thủ tuyệt đỉnh trong chốn võ lâm, một chiêu nhìn như bình thản, nhưng trực tiếp điểm trúng yếu huyệt, khắc địch chế thắng!
Tất cả nhân viên chủ chốt ở đây, dù là nhà sản xuất bận rộn nhất, cũng đều là tham gia ghi nhớ nội dung câu chuyện khi quay chụp.
Toàn bộ giai điệu, ca từ của bài hát đều quá phù hợp với bộ phim này.
Ca khúc chủ đề kết hợp như vậy, nội dung vở kịch lại phối hợp như vậy giai điệu.
Nếu như nhất định phải dùng lời hình dung!
Vậy thì là Cực điểm thăng hoa!
Cực đạo đế khúc!
Có vài diễn viên nam trẻ tuổi và nhân viên đoàn làm phim thường hay xem tiểu thuyết, thậm chí không nhịn được mà trong đầu nảy lên những từ ngữ bùng nổ như vậy!
Có thể tưởng tượng được bài hát này đã đạt đến địa vị như thế nào trong lòng mấy người đó.
Ngay lúc mọi người cho rằng đây chính là thời điểm cao trào.
Một làn sóng lớn cuối cùng bỗng nhiên ập đến.
Ca từ chấn động dường như sóng biển, nhấc lên uy thế to lớn, nặng nề giáng xuống, thể hiện uy lực và khí thế rung động lòng người.
"Đất nước yên bình, pháo hoa vẫn nở rộ. Nhưng là ngươi Như Nguyện phóng tầm mắt tới. Bọn trẻ nhỏ ngủ yên trong mộng đẹp, giống người hằng mong muốn như vậy. Mà con đem giấc mộng đoàn viên mà người hằng mơ. Mong người mãi mãi được như ý muốn. Con đường dài bước đi theo người, cứ như vậy yêu thương ngươi. Con cũng đã thấy thế giới mà người không thấy, viết tiếp bài thơ mà người chưa viết xong. Trăng nơi chân trời xa xôi, nhớ nhung trong lòng. Người mãi mãi ở bên cạnh ta, cùng người ước hẹn cả đời trong sạch, tựa như khuôn mặt của người khi còn trẻ... "
Một khúc kết thúc.
Thời gian chậm rãi trôi qua mấy phút.
Trong phòng họp nhân viên chủ chốt của bộ phim điện ảnh 《 Thịnh Thế Phương Hoa 》, im phăng phắc, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mọi người đều say mê trong ca từ và giai điệu du dương, không ngừng thưởng thức và dư vị.
Chinh phục!
Bài hát này tựa như biển cả tinh thần, chinh phục toàn bộ nhân viên chủ chốt ở đây.
Phó đạo diễn và Thôi Lăng Như hoàn hồn, một trận ảo não, xảy ra chuyện gì?
Đặc biệt là Thôi Lăng Như, càng hận đến cắn răng ken két, từ khi vào đoàn phim này, mình đã từng là tiểu thư có hào quang, vậy mà khắp nơi bị người phụ nữ Thương Vãn Đường này đè đầu.
Nàng là nữ chính, mình chỉ có thể nhận vai nữ thứ, mình không đẹp bằng nàng, điều này không có gì để nói.
Nhưng sau khi quay phim, diễn xuất của mình lại bị nàng nghiền ép, mấy tháng quay chụp, oán hận trong lòng nàng càng khó tiêu tan.
Vốn định nhìn vào việc phối nhạc, đè đầu nàng một lần, sắp thành công rồi, không ngờ vào thời khắc cuối cùng, lại bị nàng lật ngược!
Quá hận!
Ta rõ ràng có thể lật ngược nàng Thương Vãn Đường, tại sao cuối cùng người bị lật ngược lại chính là ta!
Giờ khắc này, trong đầu Thôi Lăng Như toàn là dấu hỏi? ? ?
Mười phút trôi qua.
Các nhân viên chủ chốt của bộ phim điện ảnh trong phòng họp mới hoàn toàn hoàn hồn, từng người không nhịn được châu đầu ghé tai thảo luận.
"Giọng hát này cũng quá hay đi!"
"Trong trẻo, thông linh, dễ nghe êm tai, như âm thanh tự nhiên vậy!"
"Tôi biết là ai, là ca sĩ Hạ Nhật Thiền Minh top 10 bảng xếp hạng quý!"
"Là nàng ấy, thảo nào, nàng ra mắt hai ba năm, bài hát nào cũng nổi tiếng với chất giọng tốt."
"Bài này, có thể nói song tuyệt, có chút mong chờ sau khi phim chiếu, bài hát này sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào trong giới âm nhạc."
"Bài gì mà hay thế! Tên gì vậy?"
"Đúng thế, giọng hát thực sự tuyệt! Nghe mà người sảng khoái vô cùng, thật sự!"
"Bài hát này nếu sau khi phát hành, tôi nhất định sẽ nghe nó để ngủ ngon giấc, đây chính là nguyện vọng của tôi!"
"Tôi xin thề, bài hát này là ca khúc chủ đề hay nhất mà tôi từng nghe, độ phù hợp với bộ phim của chúng ta là 120%."
"Rốt cuộc ai viết ca vậy, đại lão nào trong giới âm nhạc ra tay thế? Quá hợp với bộ phim rồi!"
"Cứ như được đặt hàng riêng!"
"Khặc khặc. . . . ."
Lúc này Tổng đạo diễn Lưu Kiến Bình đang ngồi ở vị trí trung tâm đột nhiên ho khan hai tiếng, ra hiệu mọi người dừng tiếng bàn luận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận