Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 206: Giọng nữ bản 《 Thập Niên Nhân Gian 》 (length: 6438)

Vòng thứ ba bỏ phiếu so đấu, nhìn bên ngoài thì kết quả không còn quan trọng.
Dù sao người ta đã thắng hai vòng, vòng thứ ba thắng thua không ảnh hưởng đến việc thăng hạng.
Nhưng thực tế mà nói, nó vẫn rất quan trọng.
Tại sao?
Vì đây là vòng danh dự cuối cùng.
Nếu vòng thứ ba thắng, ít nhất mình cũng là 1-2, xem như là thua đối thủ sát nút!
Hơn nữa vòng thứ ba còn có ban giám khảo là những người có thâm niên trong giới âm nhạc nhận xét, có tầng gia trì này.
Có thể nói một câu rằng khán giả không biết thưởng thức âm nhạc tao nhã, không có con mắt chuyên nghiệp!
Có thể hiện tại mà vòng thứ ba cũng thua.
Vậy mình là 0-3, bị người ta nghiền nát, chẳng được gì, thảm bại hoàn toàn.
Chỉ một chút điểm số nhỏ thôi, nhưng trong cuộc thi đấu nó mang ý nghĩa quan trọng!
Ngô Lỵ Từ vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu.
Mình bốc trúng đề tài sở trường nhất.
Đối thủ Nhất Lạp Trần Ai lại hát một chủ đề khó chưa từng sáng tác mà mình ít khi lưu ý.
Thế nhưng chất lượng ca khúc của mình vẫn thua người ta.
Sau đó mình sắp xếp nhiều thủ đoạn, năm ghế ban giám khảo, có ba ghế do công ty mình mua.
Khán giả tại hiện trường rất nhiều fan cuồng của mình, trong fan group cũng đã sớm có sắp xếp.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là mình thua!
Hơn nữa thua rất thảm hại.
Ba vòng bỏ phiếu, cả ba vòng đều thua!
Căn bản không phải đối thủ cùng đẳng cấp.
Phi Long cưỡi mặt tại sao lại thua?
Chính là như vậy mà thua!
Ngô Lỵ Từ cảm thấy mình giống như biểu diễn cho mọi người thấy một cảnh tượng Phi Long cưỡi mặt bị đánh cho thê thảm kinh điển.
Lần mất mặt này quả thật là quá lớn!
. . . .
. . . .
Cùng lúc đó.
Học viện âm nhạc Thiên Hải.
Ký túc xá nữ hệ thanh nhạc phòng 306.
Nhan Khuynh Thiền và Chu Mộng Dao vẫn đang xem chương trình âm nhạc 《Tối Giai Xướng Tác Tổ》.
Hai bạn cùng phòng sau khi trở về thấy chương trình hay quá liền cùng nhau tham gia xem.
Nói thật thì sức đề kháng của nữ sinh đối với gameshow quả thật quá thấp.
Cả phòng cùng xem một chương trình ca nhạc.
Cảnh tượng này vẫn tương đối hiếm thấy.
Ai cũng biết.
Sinh viên đại học bây giờ thích nhiều thứ.
Ngươi thích chơi game, ta thích nghe nhạc.
Ngươi thích xem gameshow, ta thích xem TV.
Ngươi thích đi du lịch, ta thích chơi bóng rổ.
Nói chung, mọi người chủ yếu thích những thứ khác nhau, ai làm gì tùy ý...
Mọi người rất ít khi cùng nhau xem chung một chương trình.
Nếu có thì.
Chứng tỏ chương trình này quá hay!
Phần thi của tổ A do Đường Ngôn phụ trách vừa kết thúc.
Trong phòng ký túc xá nữ, Nhan Khuynh Thiền đột nhiên không nhịn được mà hát:
"Ấy mà may mắn làm sao hoàng hôn Vẫn bên người Không kịp để kể hết những trầm bổng! ! !"
Ba cô gái xinh đẹp còn lại trong phòng ký túc xá, bao gồm Chu Mộng Dao đều sững sờ.
Rất nhanh sau đó, cả ba đều hiểu ra.
Bạn cùng phòng đang cover bài hát cổ phong hí khang mới nổi trên mạng 《Thập Niên Nhân Gian》!
Điều bất ngờ là.
Bản cover này lại hay đến thế à!
Ta biết ngay, giọng hát hay như vậy là thế nào?
Trong ký túc xá có tổng cộng 4 cô gái, Chu Mộng Dao và Nhan Khuynh Thiền là bạn thân từ tiểu học đến giờ, biết rõ về nhau.
Hai cô gái còn lại mới quen, chỉ biết bạn cùng phòng này chuyển đến trông rất xinh đẹp.
Còn không biết rằng bạn cùng phòng này hát hay đến vậy.
Giọng này quá đỉnh rồi chứ?
Có cảm giác ca sĩ hạng nhất giới âm nhạc đến cũng không thể sánh bằng.
Quan trọng nhất là.
Chỉ mới nghe có một lần trong gameshow thôi, đã cover được, lợi hại vậy sao?
Còn có một điểm mấu chốt nữa, không nói thì thôi.
Bản 《Thập Niên Nhân Gian》 của nữ sinh lại có một hương vị đặc biệt!
Mấy cô gái xinh đẹp còn chưa hết bất ngờ.
Bản hát của nữ sinh với giọng hí khang dồn dập vang lên.
"Có dãy núi kiệt xuất nhất Làm hậu thuẫn cho sự liều lĩnh của ta với người Trên biển, tia sáng và trăng trong rót vào chiếc ly nhẵn bóng Có ngọn núi tuyết cao ngạo nhất Lặng nghe ta với người đọc sách Đẳng cấp thế nhân hằng ao ước chẳng qua cũng thường thường..."
Êm tai!
Quá êm tai!
Ánh mắt của hai cô gái trong phòng 306 trở nên sáng ngời.
Chu Mộng Dao thì lại như chìm trong mê ly.
Bạn thân của mình đúng là được ông trời cho ăn cơm, tài năng âm nhạc và giọng hát quá mạnh, chỉ nghe một lần mà đã hát được bài 《Thập Niên Nhân Gian》 đến mức này.
Gần như không kém gì phiên bản nhạc gốc, lại có thêm một phong cách của nữ sinh.
Bài hát vừa kết thúc, trong ký túc xá vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Khuynh Thiền, cậu hát hay quá đi."
"Quan trọng là phiên bản nữ lại có một hương vị đặc biệt, giọng hí khang kia, tớ nghe là say luôn."
"Chủ yếu là lời bài hát viết quá tuyệt, nghĩ sao mà ra được thế chứ, thật đáng sợ."
"Nghe lại, nghe lại!"
"Thiền Thiền, tự cậu hát lại, cậu thấy bài này thế nào?"
Câu cuối là Chu Mộng Dao hỏi.
Chỉ thấy Nhan Khuynh Thiền vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đường Ngôn sắp làm ta chết mê rồi!"
. . .
. . . .
Leng keng!
Trong một căn biệt thự nhỏ tại khu Tĩnh Hải, thành phố Thiên Hải.
Trong thư phòng.
Bộ trưởng bộ âm nhạc Thiên Hằng, Trần Kiến Quốc, làm rơi chén trà trong tay xuống sàn.
Lúc này, hắn hoàn toàn không quan tâm những chuyện vụn vặt này, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Đường Ngôn lại thắng sao?
Mình và Kim Hòa đã liên kết ngầm ra tay, lại chiếm tiên cơ, mà hắn lại có thể lật ngược được thế cờ.
Con mẹ nó!
Chuyện này giải thích thế nào với Nhiếp thiếu đây?
Trần Kiến Quốc sau khi hoảng loạn, nhìn thấy Hoàng Phủ Kính Lôi vẫn bình tĩnh ngồi trước máy tính thì tự nhiên nổi lên một cơn giận.
Hắn không kìm được trầm giọng ngột ngạt nói:
"Hoàng Phủ lão sư, ông nói là chỉ có mình ông bắt thóp được Phùng Kỳ Uy, kết quả đây?
Ông còn nói chương trình ca nhạc này là địa bàn của ông, Đường Ngôn có là cái thá gì chứ!
Vậy còn bây giờ thì sao? Ông nói thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận