Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 44: Yêu thương Tùy Phong lên, gió ngừng tâm nguyện khó yên (length: 8842)

6 giờ tối.
Bộ phim mạng 《Di Hám》 do Đỗ Thịnh đạo diễn, Đường lão bản đầu tư 2.000.000 tệ, sẽ được chiếu trên các nền tảng video lớn đúng giờ.
Tôn Khánh Trạch mở ứng dụng TV trực tuyến, đúng giờ mở bộ phim mạng này lên.
Phim vừa bắt đầu.
Nam nữ chính kết bạn trên chuyến tàu hỏa vào mùa khai giảng đại học.
Nam chính ngoại hình không đẹp trai lắm, thậm chí có chút mập mạp, gia cảnh cũng bình thường, nhưng học rất giỏi.
Còn nữ chính thì gia cảnh rất tốt, tướng mạo cũng xinh đẹp.
Thoạt nhìn hai người không được xứng đôi, nhưng ở chung lại rất hòa hợp.
Những tập đầu phim kể về những ngày tháng ngọt ngào thường nhật của hai người khi còn ở đại học, cách xây dựng tình huống rất tinh tế, vừa phải.
Rõ ràng chỉ là nội dung yêu đương bình dị, nhưng lại đánh vào lòng người, khiến người xem cảm thấy như mình đã từng trải qua một mối tình ngây ngô thời đại học.
Ngồi trên sofa, Bạch Cường vẫn chưa có cảm xúc gì, nhưng sắc mặt của Tôn Khánh Trạch bên cạnh lại hơi thay đổi.
Góc quay, sự liền mạch của nội dung phim, ánh sáng đều rất thành thục, hoàn toàn không giống như là sản phẩm của một đạo diễn mới vào nghề, càng không giống phim mạng, thậm chí còn không hề thua kém một vài bộ phim truyền thống được đầu tư lớn.
"Sao có thể như vậy?"
"Đỗ Thịnh chỉ là một sinh viên đạo diễn, chẳng lẽ sau lưng có cao nhân chỉ điểm?"
Trong lòng Tôn Khánh Trạch bắt đầu nhen nhóm những dự cảm không hay.
Phim vẫn tiếp tục.
Loáng một cái đã hết những năm tháng đại học.
Ngay khi mọi người đều nghĩ rằng đôi uyên ương này sẽ tiến tới hôn nhân sau khi tốt nghiệp.
Tình tiết phim lại rẽ sang một hướng hoàn toàn khác!
Năm cuối đại học, hai người chia tay trong hòa bình, không ồn ào, không gây rối, không hề có tình tiết cẩu huyết, thậm chí ngoài hai người bọn họ ra, không ai biết lý do thật sự của sự chia ly.
Tình huống này khiến người xem lo lắng.
Màn ảnh lại chuyển.
Đã là nhiều năm sau tốt nghiệp, nam chính làm việc rất chăm chỉ ở một thành phố lớn cách nhà rất xa, không giàu có nhưng cũng có chút thành tựu.
Tình cờ, nam chính nhận được một tin nhắn từ số lạ.
Tin nhắn viết: "Có thể gặp lại anh không?"
Lúc đầu, nam chính cho rằng đây là tin nhắn lừa đảo nên không để ý.
Không ngờ vài phút sau, một tin nhắn khác gửi đến, trên đó viết tên của nữ chính.
Chỉ một cái tên đơn giản.
Nhưng ngay lập tức đưa nam chính về những hồi ức đã qua.
Lúc này, nhạc nền của nữ cất lên: "Em sống trong thành phố với những bước chân vội vã, vẫn cứ một mình lẻ loi, em cũng từng khát khao nhưng sau đó nào có kết quả, chỉ có thể dựa vào một khúc ca để bộc bạch nỗi lòng…"
Trước màn hình TV.
Cả Tôn Khánh Trạch và Bạch Cường phản ứng chậm chạp đều ngây người tại chỗ, nội dung phim này phối hợp với nhạc nền này, trực tiếp kéo cảm giác tiếc nuối lên đến tột độ.
Hai người không khỏi bị cảm xúc lây lan.
Nhớ lại những tiếc nuối của bản thân năm đó.
Bất kể là người tốt hay kẻ xấu, ai mà chẳng có một thời thanh xuân đầy tiếc nuối?
Sau đó mấy ngày, nam chính rơi vào vòng xoáy tâm lý, vừa muốn gặp lại, lại không dám gặp.
Tình cờ, tin nhắn này bị mấy anh em bạn bè nhìn thấy, họ hết lời cổ vũ nam chính đi gặp lại một lần.
Đúng lúc nam chính đang do dự không quyết thì một cuộc điện thoại của nữ chính đã giúp anh quyết định.
Vượt qua khoảng cách sơn thủy.
Hai người gặp lại nhau lần đầu tiên sau nhiều năm tốt nghiệp, trên con đường dài cô đơn ấy.
Tuy chỉ gặp nhau một lát rồi nữ chính đi, nam chính định đuổi theo nhưng đã không kịp.
Cuối phim.
Câu nói của nam chính, ai mà chẳng có tiếc nuối?
Trực tiếp xuyên thủng tâm hồn của tất cả mọi người.
Đúng vậy, ai mà chẳng có tiếc nuối chứ!
Khi bộ phim vừa kết thúc, trên màn hình hiện lên dòng chữ: "Yêu thương theo gió cuốn đi, gió dừng tâm nguyện khó tan, tiếc nuối vẫn là tiếc nuối."
Ngay lập tức, ca khúc cuối phim vang lên.
"Gió nhẹ thoáng qua khuôn mặt xưa của nàng/Bị thổi bay về phía chân trời xa xăm/Ta sống giữa thành phố bước chân hối hả/Vẫn cứ cô đơn mình ta/Ta cũng từng khao khát nhưng nào được kết quả/Chỉ còn tiếng hát ru lòng xót xa/Hát nghêu ngao chất giọng khô khàn quen thuộc/Nỗi buồn miên man đè nén trong tim/Ta cũng từng ước mơ, nhưng chỉ càng thêm cô độc/Thực tế đâu giữ được gì cho nhau/Xin lỗi ta cứ mãi chất giọng trầm buồn/Như đã nếm trải bao thăng trầm cuộc đời/Vờ như hoài niệm/Vờ như đớn đau..."
Tiếng hát nhẹ nhàng mang đầy tiếc nuối cùng với nội dung phim kết hợp, trực tiếp đưa bộ phim lên cao trào cuối cùng.
Phim đã kết thúc được vài phút.
Tôn Khánh Trạch và Bạch Cường mới hoàn hồn.
Sắc mặt hai người khó coi, trong lòng khó chịu vô cùng.
Ngay cả những kẻ đeo kính râm đầy ác ý như hai người còn xem đến nhập tâm như vậy, huống hồ là khán giả đông đảo khác?
Xong rồi.
Bộ phim mạng này e rằng sắp gây bão!
Đúng như dự đoán!
Khi Tôn Khánh Trạch mở ứng dụng video và xem các bình luận trên mạng, những lời khen ngợi như nước lũ tràn về:
"Má ơi, một bộ phim mạng mà khiến tôi khóc sướt mướt."
"Biên kịch và đạo diễn này đúng là bắt đúng điểm yếu của người ta."
"Ấm lòng nhất vẫn là nhạc nền và bài hát cuối phim, bài này ở đâu ra thế, trước giờ sao chưa từng nghe thấy?"
"Đây là bài hát mới, mới ra mắt gần đây thôi, trên Bảng Xếp Hạng Quý có thể tìm thấy."
"Đến cuối phim vẫn không nói rõ lý do vì sao nam nữ chính chia tay năm đó, thật khó chịu!"
"Không nói rõ mới là cái hay nhất, thật ra phim chỉ mang tính mỹ hóa thôi. Vì sao lại chia tay ư? Vì thực tế chứ sao, gia cảnh nữ chính rất tốt, nam chính cho đến lúc tốt nghiệp đại học vẫn chỉ là một người bình thường, nhà gái sẽ không đồng ý, ở giữa có bao nhiêu khó khăn phải vượt qua?"
"Haiz, bao nhiêu người yêu nhau lại ngã gục trước cái thực tại khắc nghiệt này."
"Đến khi anh thành công rồi quay lại tìm người mà anh từng yêu nhất, liệu còn kịp không? Thực tế sẽ nói cho anh biết, là không kịp! Cô ấy có lẽ đã lấy chồng rồi."
"Đồ chó trên lầu, làm tan vỡ đạo tâm của ta!"
Nhìn những cuộc thảo luận sôi nổi như vũ bão trên mạng về bộ phim 《Di Hám》, với con mắt của người trong ngành như Tôn Khánh Trạch, làm sao không nhận ra bộ phim này thực sự sắp nổi tiếng.
Thời đại này, có thảo luận nghĩa là có quan tâm, nghĩa là có nhiệt độ và lưu lượng không ngừng!
Trên ghế sofa.
Tôn Khánh Trạch và Bạch Cường đột nhiên nhìn nhau, Đỗ Thịnh đạo diễn phim này mới đầu là tìm đến hai người, chính hai người đã tự tay để mất một núi vàng.
Cũng giống như tùy tiện ném tấm vé số có khả năng trúng 500 vạn cho người khác vậy!
Chuyện này là người làm à?
Hai người mạnh tay đập đùi, ruột gan muốn xanh mét!
...
...
Nhà ăn ở tầng trên của Tuyền Long Truyền Thông.
Hàn Tình cùng cô trợ lý nhỏ Lưu Á đang chậm rãi ăn tối.
Lưu Á thấy lãnh đạo của mình là Hàn Tình tay phải cầm đũa, tay trái cầm điện thoại, đũa chẳng mấy khi gắp đồ ăn, mắt thì dán vào điện thoại, liền bất đắc dĩ nói:
"Bộ trưởng của tôi ơi, ngài lại đang xem bảng xếp hạng đấy à, không thể an tĩnh ăn ngon bữa tối sao, cơm trong bát nguội hết rồi!
Em đã nói rồi bài 《Thật Ra Chẳng Có Gì》 của chúng ta cùng lắm chỉ được vị trí thứ sáu trên Bảng Xếp Hạng Quý, không thể đạt thành tích cao hơn, ngài đừng có mà vọng tưởng nữa."
"Ừ."
Hàn Tình lơ đãng đáp một tiếng, chuẩn bị thu điện thoại về để ăn cơm cho ngon.
Đúng lúc này!
Màn hình điện thoại đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy bài 《Thật Ra Chẳng Có Gì》 đang ở vị trí thứ sáu trên bảng xếp hạng mùa xuân, đột nhiên nhảy lên vị trí thứ ba!
Nhìn thấy bài 《Thật Ra Chẳng Có Gì》 nhảy lên thứ ba.
Cả người Hàn Tình cứng đờ như tượng gỗ.
Có phải số liệu bị lỗi rồi không?
Tình huống này vừa vặn bị cô trợ lý Lưu Á nhìn thấy, mắt cô trợn tròn như sắp rớt ra ngoài, như nhìn thấy một điều gì đó khó tin.
Thông thường thì, các ca khúc nằm trong top 5 bảng xếp hạng của mùa giải đều có khoảng cách rất lớn về doanh số, dù thứ hạng có tăng thì cũng là từ từ nhích lên thôi.
Sao có thể liên tục nhảy 3 bậc như vậy chứ?
Chuyện này quái lạ quá rồi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận