Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 477: Lại ba miệng (length: 6120)

Lúc này Đường Ngôn đang ngồi ở ghế phụ trên chiếc xe Cullinan.
Nhìn người con gái tuyệt đẹp đang cầm lái, gương mặt đẹp động lòng người.
Ai mà chịu nổi cảnh này?
Vậy thì hỏi ai mà nhịn cho được?
Nỗi nhớ nhung của cả kỳ nghỉ đông trong một khắc bùng nổ hết cả.
Ầm!
Đường Ngôn áp sát, ôm lấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia rồi hôn lấy hôn để.
Một nụ hôn này.
Thực sự làm trời đất tối tăm, nhật nguyệt ảm đạm.
Lúc đầu do hai người đã lâu không gặp gỡ, có chút bỡ ngỡ.
Nhưng rất nhanh liền tự nhiên hiểu ý, hôn nhau đầy thành thạo.
Ngọt ngào.
Say đắm.
Đường Ngôn cảm thấy miệng nhỏ của Nhan Khuynh Thiền thật ngon.
Còn Nhan Khuynh Thiền thì mặt mày ửng hồng, ngực phập phồng không yên, rõ ràng tâm tình cũng dậy sóng dữ dội.
Mấy phút sau.
Hai người rời khỏi nhau, Đường Ngôn nhìn đôi môi còn dấu son của Nhan Khuynh Thiền hơi ngẩn ngơ.
Lúc này Nhan Khuynh Thiền hoàn toàn không có dáng vẻ tiên nữ thần thánh không thể xâm phạm.
Thay vào đó là một gương mặt hồng hào, vừa như ửng đỏ, vừa giống như đang say đắm sau cuộc mặn nồng, đôi mắt đẹp long lanh như nước, kiều diễm ướt át.
Nhìn người đẹp tuyệt sắc đang tùy mình hái lượm, lửa trong lòng Đường Ngôn không ngừng bùng cháy.
Trong mắt hắn ánh lên ngọn lửa dục vọng, dường như muốn thiêu đốt mọi cấm kỵ.
Nhiệt độ trong xe phảng phất tăng vọt, dục hỏa như sóng trào, ngọn lửa theo gió điên cuồng lan rộng, đốt cháy tất cả thành tro bụi.
Ngọn lửa méo mó liếm láp tất cả xung quanh, khắc sâu nó vào trong đầu.
Lúc này trong đầu Đường Ngôn, hai người nhỏ nhảy ra.
Người nhỏ bên trái vội ngăn hắn lại: "Không được không được, đây là trong xe, không thể, không thể!"
Người nhỏ bên phải thì xúi giục: "Có muốn mang nàng đến khách sạn không?"
Người nhỏ bên trái: "Cái này không được đâu, mới khai giảng mà đã lừa người ta đến khách sạn?"
Người nhỏ bên phải: "Đây không phải là lừa, Nhan Khuynh Thiền chắc chắn là tự nguyện."
Ngay lúc này.
"Mà ta đem yêu ngươi yêu nhân gian, mong người luôn nở nụ cười, tay người cầm tay con, tập tễnh dắt đi, xin hãy mang con đi đến tương lai ... . . ."
Một hồi chuông điện thoại du dương vang lên.
Nhan Khuynh Thiền và Đường Ngôn lập tức tỉnh táo lại, ngọn lửa dục vọng trong mắt chợt tắt.
Đường Ngôn càng thêm ngẩn người, lấy bài hát gốc của mình làm nhạc chuông điện thoại di động, Nhan Khuynh Thiền yêu thích bài "Như Nguyện" mình tặng nàng đến mức nào đây?
Vừa nãy có một thoáng hắn tưởng rằng chính Nhan Khuynh Thiền cất tiếng hát đấy chứ.
Giọng hát này quá quen thuộc rồi.
Nhan Khuynh Thiền thì đã chỉnh lại dây an toàn bị lệch đi một chút, sau đó mặt đỏ bừng nghe điện thoại.
Điện thoại là của Dương Phỉ Duyệt, bạn cùng phòng của Nhan Khuynh Thiền, năm nay là ngày đầu khai giảng, sau một kỳ nghỉ đông xa cách, bọn họ đang tổ chức liên hoan.
Cúp điện thoại xong, Nhan Khuynh Thiền vẫn như còn đắm chìm trong cuộc chiến vừa rồi, mặt đỏ bừng không nói gì.
Đường Ngôn nhìn thấy vậy thì hoảng hốt, ôi tỷ tỷ à, vậy cái dũng khí lưỡi mềm lạnh tanh vừa nãy đi đâu rồi? Sao giờ lại ngượng ngùng đến nỗi không dám lên tiếng vậy?
"Đường. . . Đường Ngôn, ngươi có cùng ta đi không?" Nhan Khuynh Thiền khẽ nói.
"Ta không đi đâu, các ngươi bạn cùng phòng lâu rồi không gặp, chắc chắn có nhiều chuyện riêng của con gái muốn nói, ta đi không tiện, ngươi đi đi, tiện thể ta cũng đi tìm Hạ Quần Phong bọn hắn."
Đường Ngôn cười nói, dù là quan hệ tốt đến đâu cũng phải cho đối phương một chút không gian riêng tư, nếu không gò bó quá, sẽ khiến tình cảm cả hai nghẹt thở.
Ngày đầu khai giảng thường là thời gian cho các nhóm nhỏ trong ký túc xá gặp gỡ, đến ngày thứ hai mới có các buổi tụ tập lớn trong lớp.
Nhan Khuynh Thiền có bạn cùng phòng ký túc xá của nàng, Đường Ngôn tự nhiên cũng có vài chiến hữu thân thiết.
Một kỳ nghỉ đông không gặp, cũng nên cùng mấy thằng em này chém gió bão một trận.
Sau khi Đường Ngôn xuống xe.
Chiếc Cullinan màu băng lam khởi động lại, hướng về phía căng-tin của học viện mà lái đi.
Khi Nhan Khuynh Thiền đến phòng khách của căng-tin.
Ba cô bạn cùng phòng khác là Chu Mộng Dao, Dương Phỉ Duyệt và Lý Mẫn cũng đã đến rồi.
Lúc này trên gương mặt trắng như ngọc của Nhan Khuynh Thiền, đôi má ửng hồng, trong đôi mắt long lanh như sóng nước, phảng phất như vừa trải qua chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Dương Phỉ Duyệt và Lý Mẫn, đã là nữ sinh của trường nghệ thuật hàng đầu bốn năm trời, nói về bạn trai thì sớm đã không chỉ là một hai người đơn giản như vậy, làm sao không rõ chuyện gì đã xảy ra chứ.
Ba cô nàng đầu tiên là nhìn nhau cười, trong mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, bao vây Nhan Khuynh Thiền lại trên ghế ở phòng khách, một trận buôn dưa lê đủ thứ chuyện.
Trong phòng khách của căng-tin lập tức vang lên tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của các cô gái.
Phong thái hào hoa, là lúc bạn bè còn trẻ.
......... . . . . .
......... . . . . .
Trong vài ngày đầu khai giảng.
Mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong không khí vui vẻ của dịp Tết, thoải mái thả lỏng không nghĩ ngợi nhiều, hoàn toàn không cảm nhận được áp lực nào của một năm mới.
Cuộc sống gia đình của Đường Ngôn cũng vô cùng dễ chịu, hưởng thụ những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời sinh viên, lại không phải lo lắng chuyện tiền bạc và công việc, mỗi ngày sống buông thả, mặn nồng ngọt ngào.
Cái cảm giác ngọt ngào đó, thần tiên cũng không đổi được.
Nhưng thời gian hưởng thụ cuộc sống thoải mái không được bao lâu.
Trưởng bộ phận của Tiềm Long TV là Đàm Chấn Dương đột nhiên đến thăm.
Phá vỡ sự yên tĩnh này.
Quả nhiên.
Đàm Chấn Dương mang đến tin tức, không phải là chuyện tốt lành gì.
Mà là một tin xấu khiến người ta đau đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận