Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 569: Bách Điểu Triều Phượng! (length: 8170)

Thực tế thì.
Trong ấn tượng của rất nhiều người, kèn Xôna không có gì nổi bật, thậm chí rất nhiều người còn không thích nó.
Nó nhỏ nhắn, nhìn cũng không bắt mắt lắm.
Nhưng nó lại có sức biểu đạt mạnh mẽ mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Người biểu diễn có thể thông qua kiểm soát hơi thở, biến hóa âm sắc và kỹ xảo phong phú để diễn tả tình cảm trong tác phẩm âm nhạc, khiến âm nhạc càng thêm cuốn hút.
Đặc biệt là về nguồn gốc lịch sử, kèn Xôna trong lịch sử âm nhạc Hoa quốc có lịch sử lâu đời cùng nền tảng văn hóa sâu sắc, nó là một trong những đại diện cho âm nhạc dân tộc Hoa quốc.
Trong âm nhạc truyền thống, kèn Xôna được ứng dụng rộng rãi trong các dịp và phong cách sáng tác âm nhạc khác nhau, trở thành nhạc khí cốt lõi của rất nhiều tác phẩm âm nhạc.
Bất kể là hôn lễ, tang ma, khai trương khánh thành, tân gia, ca hát hội hè,... đều không thể thiếu bóng dáng của kèn Xôna.
Sự xuất hiện của nó thường báo trước có đại sự phát sinh, loại dấu ấn văn hóa này đã củng cố vị trí của kèn Xôna trong giới!
Việc có được vị thế này tự nhiên liên quan đến đặc tính âm nhạc của nó, kèn Xôna có âm vực rộng, có thể tấu ra những âm cao và giọng trầm giàu sức biểu hiện.
Âm vực rộng lớn của nó là độc nhất vô nhị trong các nhạc khí truyền thống Hoa quốc, có thể biểu đạt đầy đủ tình cảm phong phú của âm nhạc.
Tần số âm thanh của kèn Xôna gấp đôi so với đàn dương cầm, độ vang âm gấp bốn lần so với đàn dương cầm.
Âm thanh của nó có lực xuyên thấu cực mạnh, có thể dễ dàng át đi âm thanh của các nhạc cụ khác, khiến kèn Xôna có thể đứng riêng một cờ khi biểu diễn!
Sau khi Đường Ngôn lấy ra kèn Xôna, cả hội trường kinh ngạc trong vài giây, rồi bùng nổ những tiếng bàn tán ồn ào.
Có người kinh ngạc, có người nghi hoặc, có người chờ mong!
"Không dùng đàn dương cầm? Mà dùng kèn Xôna!"
"? ? ?"
"Lúc này mà lấy kèn Xôna ra?"
"Thật có cá tính a."
"Cá tính cái gì, đây chẳng phải là muốn chết sao? Kèn Xôna mà lại so được với đàn dương cầm?"
"Cứ chờ xem đi!"
"Chờ cái gì mà chờ? Kèn Xôna thì làm gì so được với đàn dương cầm?"
"Sao lại không thể chứ? Ngươi hiểu biết về kèn Xôna còn ít quá!"
"Bây giờ nói sớm quá, cứ so rồi mới biết."
"Kèn Xôna, vua nhạc khí địa phương Hoa quốc, đối đầu với đàn dương cầm, vua nhạc khí quốc tế."
"Âm nhạc địa phương Hoa quốc tranh chấp với âm nhạc chủ lưu quốc tế?"
"Hôm nay có trò hay để xem."
Tâm tình của mọi người ở buổi tiệc bị kích động lên.
Có người ủng hộ nhạc khí truyền thống, cũng có người tôn thờ đàn dương cầm như thần thánh.
...
Kinh ngạc không chỉ có những người vây xem ở hội trường.
Nhạc Thư Ba đứng cạnh giá đàn dương cầm trên sân khấu lúc này đã trợn tròn mắt?
Đây là trò gì vậy?
Ở nước ngoài lâu, Nhạc Thư Ba suýt chút nữa không nhận ra nhạc khí này.
Hình như là kèn Xôna?
"Ha ha ha ha ha..."
Sau khi hiểu ra, Nhạc Thư Ba đột nhiên phá lên cười lớn.
Tiếng cười phóng đãng của hắn thu hút sự chú ý của Đường Ngôn và mọi người ở bữa tiệc.
Đường Ngôn liếc hắn một cái, như nhìn kẻ ngu si.
Những người khác ở bữa tiệc thì hiếu kỳ nhìn Nhạc Thư Ba.
Không hiểu vì sao vị đại sư dương cầm nổi tiếng tuổi trẻ này lại đột nhiên cười lớn một cách mất tự chủ.
Nhạc Thư Ba cười xong, mới chỉ tay vào Đường Ngôn, đầy mặt khinh bỉ nói:
"Ngươi định dùng cái kèn đồng nhỏ này để so với đàn dương cầm của ta à? Ngươi chắc chắn thua rồi, định làm ta cười chết đúng không, ha ha ha...."
"Đây gọi là kèn Xôna!" Đường Ngôn nghiêm túc nói.
"Ta mặc kệ ngươi cái gì, cái thứ đồ bỏ đi này, đến xách giày cho đàn dương cầm của ta còn không xứng!" Nhạc Thư Ba châm chọc.
"Nếu ngươi là người phương Tây, ta không nói, nhưng ngươi cũng chảy dòng máu Hoa Hạ, vậy mà lại coi thường nhạc cụ truyền thống của đất nước mình như thế, ta thật không biết cha mẹ ngươi là loại gì, lại sinh ra một kẻ nghiệt súc như ngươi!"
Đường Ngôn lắc đầu, giọng nói trầm xuống.
"Ngươi..." Mặt Nhạc Thư Ba đỏ lên, lúc trắng lúc hồng.
...
Thấy Đường Ngôn lấy kèn Xôna ra, Thương Vãn Đường và Nhan Khuynh Thiền cũng ngây người ra một hồi, hai người liếc mắt nhìn nhau, nhỏ giọng trao đổi.
"Thiền Thiền, Đường Ngôn nhà cậu biết cả kèn Xôna sao?"
"Cái đó... tớ cũng không biết nữa, chưa thấy hắn thổi bao giờ..." Nhan Khuynh Thiền cẩn thận hồi tưởng lại.
"Không phải chứ, cậu còn chưa từng thấy, vậy thì chắc là không luyện thường xuyên? Vậy mà hắn còn dám dùng nhạc cụ này?" Thương Vãn Đường hoang mang.
"Không sao đâu, chỉ cần hắn dám dùng thì chắc chắn có lòng tin!" Nhan Khuynh Thiền tự tin một cách mù quáng vào Đường Ngôn.
"Nhưng mà... nhưng mà kèn Xôna loại nhạc cụ truyền thống này, thật sự có thể so được với đàn dương cầm sao?"
Thương Vãn Đường trong lòng lo lắng, trong lòng cô chắc chắn ủng hộ Đường Ngôn, nhưng mà chỉ mình cô ủng hộ thì vô ích, cuối cùng vẫn phải xem hiệu quả thực tế thế nào.
...
Đường Ngôn không tiếp tục để ý đến Nhạc Thư Ba, đi tới giữa sân khấu của phòng yến tiệc, cầm kèn Xôna lên, nở một nụ cười tươi, nói thẳng:
"Tiếp theo, ta sẽ dùng kèn Xôna để mang đến cho mọi người một khúc nhạc dân gian truyền thống, nó có tên là 《 Bách Điểu Triều Phượng 》!"
Không sai!
Hôm nay Đường Ngôn dự định biểu diễn chính là bài hát đầu tiên của kèn Xôna — Bách Điểu Triều Phượng!
Bách Điểu Triều Phượng, ở kiếp trước là một danh khúc, một thần khúc kèn Xôna mà ai ai cũng biết!
Trong số những bài kèn Xôna, nó có tính đại diện nhất, diễn giải được sức biểu đạt của kèn Xôna đến mức cao nhất.
Trong khúc nhạc 《 Bách Điểu Triều Phượng 》, có tiếng chim oanh ca yến vũ, có tiếng chim hót líu lo, hiện lên một cảnh tượng thiên nhiên tràn đầy sức sống.
Bài hát bao hàm khát vọng và theo đuổi cuộc sống tốt đẹp tự do của tác giả, đồng thời cũng cảm nhận được sự náo nhiệt, chất phác của cuộc sống.
Có thể nói, trong số những bài kèn Xôna, 《 Bách Điểu Triều Phượng 》 là bài có kỹ xảo toàn diện nhất.
Đối với người thổi, bài hát này đòi hỏi phải vận dụng những kỹ thuật đặc trưng của kèn Xôna như: thổ âm, hoạt âm, hoa lưỡi, chỉ hoa, rung âm, cũng như các kỹ thuật: thôn, thổ, lót, đánh, mạt, ép.
Ngoài ra còn có các kỹ thuật khó cao hơn như: âm lưỡi rung, âm khí rung, âm đàn hồi, phản song thổ, rung lưỡi liên tiếp, rung khí môi và rung tay, rung hơi và rung tay...
Danh khúc kèn Xôna này, nếu nó đứng thứ hai, thì không ai dám đứng nhất!
Độ khó khi thổi vô cùng cao.
Người thổi kèn Xôna bình thường căn bản không thể thổi được, dù có thổi được thì cũng không thổi ra được cái hồn của bài.
Nhưng Đường Ngôn thì khác.
Vào giây phút cầm kèn Xôna lên, hắn đã đổi được tài nghệ thổi kèn Xôna cấp đại sư!
Vừa dứt lời.
Cả hội trường vang lên những tiếng nghi hoặc.
"Bách Điểu Triều Phượng?"
"Bài gì vậy? Nghe lạ quá."
"Ta không rành về nhạc truyền thống lắm, có bài này sao?"
"Đúng đó, rốt cuộc là bài gì?"
"Không có!"
"Cái gì không có?"
"Ta vẫn hiểu biết về kèn Xôna, chưa từng nghe bài này, nhất là trong danh khúc kèn Xôna thì lại càng không có!"
"Hả? Không có bài này à?"
"Hay là một bài không tên tuổi, hoặc là do một người tự sáng tác?"
"Sáng tác kèn Xôna? Khoác lác vậy sao?"
"Có lẽ thật sự là do tự sáng tác, mọi người quên người đang đứng trên sân khấu là ai rồi à? Đó là Nhất Lạp Trần Ai, người được gọi là máy sản xuất ca khúc vàng trong giới âm nhạc đó."
"Danh hiệu máy sản xuất ca khúc vàng này là dành cho nhạc đại chúng thôi mà? Chuyện này có liên quan gì tới nhạc truyền thống kèn Xôna chứ?"
"Đúng đó, hai cái này khác biệt quá lớn đi!"
"Nghe thử xem rồi tính, xem trình độ đến đâu, đừng có mất mặt là được."
"Đúng đấy, đã muốn thắng đại sư dương cầm quốc tế thì chắc không phải là trò đùa, đừng mất mặt là được!"
...
Trên sân khấu.
Nhạc Thư Ba nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Ngôn thì cũng hơi giật mình, chẳng lẽ hắn thật sự có tài?
Hắn vội vàng vẫy tay gọi trợ lý của mình lại.
"Ông chủ, sao vậy ạ?" Trợ lý cúi đầu cung kính hỏi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận