Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 368: Nhanh lên một chút a, ta chờ đến bông hoa cũng cảm tạ (length: 7023)

"Sao? Mong nàng có thể đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng để thắng 《Nổi Gió Rồi》?"
"Không phải, mong ca khúc mới của nàng sẽ bị vùi dập thành dạng gì, ha ha ha ha ha..."
"Quá đáng lắm mấy người."
"Trách ai chứ, chính nàng muốn đối đầu với người ta 'Nhất Lạp Trần Ai', người ta phản kích là đúng rồi, quá rõ ràng nha."
"Nói lại thì cũng phải, lúc trước mới bắt đầu bình luận về 'Nhất Lạp Trần Ai', còn mắng là cái cô Diêu Phi Yến này, sau đó phía sau lại có mấy đại cao thủ gia nhập, cuối cùng hình thành ngũ đại đỉnh cao nhà soạn nhạc liên thủ áp chế 'Nhất Lạp Trần Ai' cục diện."
"Ta đang nghĩ, 'Nhất Lạp Trần Ai' này là người am hiểu binh pháp sâu sắc đó."
"Sao?"
"Xem bài 《Nổi Gió Rồi》 chẳng phải quá rõ ràng sao? Một ca khúc mạnh mẽ như vậy lại được tung ra ở trận chiến đầu tiên, chính là để nói cho Diêu Phi Yến biết, ngươi Diêu Phi Yến cầm đầu gây sự, vậy thì ta ai cũng mặc kệ, trước tiên giết chết ngươi Diêu Phi Yến đã, xem sau này còn ai dám chọc nữa."
"Ta đi, phân tích này quả thật có đạo lý nha, đấu ca có thể thua, Diêu Phi Yến nhất định phải chết."
"Đừng nói mấy chuyện khác, mau thúc Diêu Phi Yến phát ca đi, chỉ cần nàng cũng phát xong ca, mới có thể coi như ván này kết thúc, sau đó mau mau mở ván tiếp theo đi, ta đợi không kịp rồi."
"Phi Yến phi Yến, mau phát ca đi!"
"Diêu Phi Yến à Diêu Phi Yến, chúng ta đợi hoa héo cả rồi."
"Nhanh lên chút đi, ta đợi đến hoa cũng tàn rồi."
"Đừng ầm ĩ, chuyên tâm đấu ca đi."
"Không cần quyết chiến tới hừng đông!"
...
Đối mặt với một thế trận lớn như vậy, Diêu Phi Yến cũng chỉ có thể bị ép ra tay, buộc phải ra tay.
Bởi vì nếu như không ra tay, chưa đánh đã sợ, trực tiếp đầu hàng thì lại càng mất mặt hơn.
Hai ngày sau.
Ca khúc mới của Diêu Phi Yến, do ca sĩ hàng đầu Tưởng Đại Du thể hiện 《Xuân ấm oanh bay liệng》 chính thức công bố.
Ca khúc mới này mặc kệ là giai điệu và ca từ, hay hiệu quả biểu diễn, đều có thể coi là một tác phẩm thượng thừa không tồi.
Dù sao cũng xuất phát từ bàn tay của nhà soạn nhạc điểm cao kim bài, vấn đề chuyên môn không có gì phải lo lắng.
Đáng tiếc.
Không có một chút nào bất ngờ.
Tác phẩm mới của Diêu Phi Yến 《Xuân ấm oanh bay liệng》 không thể nói là không có ai đoái hoài, chỉ có thể nói người nghe không nhiều.
Mà những người này đi nghe, đi trả tiền mua, phần lớn còn là antifan, vì đi 'hắc' mà nghe.
Vào trước là chủ, dòng suy nghĩ đã bị 《Nổi Gió Rồi》 tẩy não với ca khúc quá ưu tú cùng chiếm cứ 'cao địa' thưởng thức, ca khúc mới của Diêu Phi Yến trời sinh đã thấp hơn một bậc.
Trừ khi ưu tú đến mức độ đủ để áp chế 《Nổi Gió Rồi》, nếu không thì khuynh hướng của người nghe sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhưng 《Xuân ấm oanh bay liệng》 có ưu tú như vậy sao? Hiển nhiên là không.
Diêu Phi Yến trong lòng khổ sở a.
Làm sao đây, làm sao đây, bài thứ nhất thả ra, ca khúc đầu tay liền có lực công kích như vậy, ta thật sự là gặp vận đen rồi.
...
...
Một bài 《Nổi Gió Rồi》 dấy lên một làn sóng hồi ức giết người trên mạng.
Ca từ ưu mỹ có thể coi là thơ ca hiện đại càng được rất nhiều người tôn sùng là cột mốc về chất lượng ca khúc.
Tuy rằng vẫn là một ca khúc mới, nhưng đã có rất nhiều người tin rằng, bài hát này nhất định sẽ trở thành kinh điển.
Thế nào là kinh điển?
Chỉ những tác phẩm trải qua được thử thách của thời gian mới là kinh điển, càng lâu càng thơm, càng già càng đáng giá!
Cả một chặng đường đi lúc dừng, khắp nơi đều là dấu chân phiêu bạt của chàng trai trẻ.
Thì ra thật sự sẽ có người tới khi chết vẫn không thay đổi hoài niệm về năm ấy mùa hè, ngồi trước cửa sổ, nhìn cảnh đám người vội vã, lẳng lặng nghe "Nổi Gió Rồi", không kìm được mà thất thần… Nhàn xem hoa nở hoa tàn trước sân, mây tụ mây tan, ngưng thần tĩnh khí mới hiểu được ý nghĩa của những cái đẹp đã qua.
Về sau, chúng ta sẽ phát hiện bản thân tuy vẫn giữ trong lòng khát vọng và mong chờ một thế giới rộng lớn, nhưng tuổi trẻ dần trôi, đột nhiên cảm thấy một mình đi quá xa bắt đầu có chút mệt.
Chúng ta dù ở trong thế giới lớn lao này từng nhìn qua muôn vàn cảnh, từng trải qua vô số người, nhưng cũng chỉ là một người qua đường.
"Nổi Gió Rồi", có lẽ nhà mới là điểm cuối trong cuộc lữ hành của chúng ta, cái nơi ban đầu rời đi, có một người như vậy, mỗi khi nhớ đến, làm sao chúng ta không khỏi có chút luyến tiếc.
Người đó chính là 'nàng' luôn xông vào trong hồi ức mà chúng ta không thể nào ngờ tới, lâu không gặp không biết nàng có khỏe không?
Dù chúng ta đối với nàng nhớ mãi không quên, nhưng nhiều năm nay ta vì theo đuổi giấc mơ của mình, đã sớm phụ lòng nàng quá sâu rồi.
Dù có luyến tiếc, cũng không thể nào cứu vãn được nữa, phải không?
Nhưng, nếu nhớ nhà, không bằng trở về đi!
Vậy nên, chúng ta theo dấu vết phiêu bạt để trở về nhà.
Dọc theo đường đi nhìn lại những con đường đã qua, trong lòng cảm khái, có thể tùy phong mà lướt qua một phen ở cái đại thiên thế giới này, cũng không uổng phí một đời.
Và khi chúng ta bước lên mảnh đất quê hương, một loại cảm giác quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ chợt ập đến, không kìm được mà nước mắt rơi đầy mặt, nhớ lại mình bao nhiêu năm chưa về, không thể nào ngăn được nỗi niềm nhớ quê.
Khi chúng ta một lần nữa đứng dưới bầu trời quê hương, cái ấm áp quê hương như lúc ban đầu, gió vẫn cứ bay khắp nẻo đường, vùng trời đó tựa hồ vẫn còn chứa đựng sự mong chờ thế giới từ lúc nhỏ, khiến người ta luyến tiếc.
Chỉ là người đã từng phiêu bạt nhiều năm giờ đã không còn dáng vẻ thiếu niên nữa. Cũng may, rốt cuộc cũng đã về nhà.
Thế giới dù lớn hơn nữa, cảnh sắc dù đẹp hơn nữa, cũng không bằng cái ấm áp của gia đình, còn có cái 'nàng' mà ta nhớ mãi không quên...
Đối với một bài hát mà nói.
Điều gì là quan trọng nhất?
Là ca từ? Hay giai điệu? Hay khúc nhạc? Hay tiết tấu?
Toàn bộ đều không đúng!
Điều quan trọng nhất chính là biểu đạt tình cảm và ẩn chứa tư tưởng sâu sắc.
Một bài hát hay, vĩnh viễn không chỉ là những giai điệu và ca từ du dương, mà càng là những tình cảm và tư tưởng được gửi gắm trong đó.
Bởi vậy, khi sáng tác chúng ta cần phải có đủ cảm xúc tập trung và khả năng biểu đạt, dùng tiếng hát để truyền đạt cảm xúc và tư tưởng mà ca khúc muốn biểu đạt đến cho người nghe.
Chỉ có thấu hiểu sâu sắc nội hàm ca khúc, nắm bắt được dòng chảy cảm xúc, thông qua tiếng ca lan tỏa tư tưởng của tác phẩm.
Mới có thể càng tốt mà biến cảm xúc của mình thành những giai điệu trong ca khúc, khiến cho người nghe lạc vào cảnh giới lạ thường.
Tại một giảng đường môn chuyên ngành của một học viện âm nhạc nào đó, giáo sư âm nhạc đang chăm chú trình bày những nguyên nhân chủ yếu khiến những bài hát thịnh hành có thể gây sốt.
Phía dưới học sinh càng nghe càng chăm chú, tuổi trẻ có ước mơ, ai chẳng muốn ca khúc của mình có thể đạt đến cảnh giới này?
...
...
Một bên khác.
Trong một nhóm tán gẫu nhỏ chỉ có 5 người, mấy kẻ lòng dạ không tốt đang...
thảo luận hết sức kịch liệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận