Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Chương 785: Mấy điển quên gốc?

**Chương 785: Mấy kẻ quên gốc?**
Vừa vặn vào cuối tuần.
Nhan Khuynh Thiền vì muốn làm giảm bớt nỗi lòng của Đường Ngôn, đã cố gắng kéo Đường Ngôn ra ngoài giải sầu.
Thành phố Thiên Hải phồn hoa với phố kinh doanh tấp nập, dòng người qua lại như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.
Nhan Khuynh Thiền và Đường Ngôn, hai người cứ đi dạo vu vơ không mục đích.
Nhưng mà việc giải sầu này không những chẳng có tác dụng, ngược lại càng khiến người ta thêm sốt ruột.
Chỉ thấy trên đường phố, mọi người xúm xít năm tụm ba, trong miệng đàm luận đều là về việc ủng hộ và khen ngợi mỹ thực Hoa Anh Đào cùng Mộc Phụng.
Có người mặt mày hớn hở miêu tả sự tinh xảo và đặc biệt của mỹ thực Hoa Anh Đào, có người lại không ngớt lời khen ngợi hương vị mới mẻ của mỹ thực Mộc Phụng.
Bên này, một đám người trẻ tuổi cầm điện thoại di động, hưng phấn chia sẻ những bài viết đề cử liên quan đến mỹ thực Hoa Anh Đào trên mạng.
Bên kia, mấy người trung niên vây quanh cùng nhau, nhiệt liệt thảo luận về tư vị tươi đẹp của món Mộc Phụng mà họ vừa mới thưởng thức.
Trên mặt của bọn họ tràn trề vẻ hưng phấn và thỏa mãn, phảng phất như hai loại mỹ thực văn hóa này chính là những mỹ vị cao cấp nhất trên thế giới.
Nhan Khuynh Thiền và Đường Ngôn nhìn từng cảnh tượng ấy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đường Ngôn vốn đang có tâm trạng suy sụp, giờ khắc này lại càng "chó cắn áo rách", chau mày, trong mắt lộ ra vẻ phản cảm khó có thể che giấu.
Nhan Khuynh Thiền trong lòng cũng không dễ chịu, nàng vốn là muốn đưa bạn tốt đi ra ngoài để thả lỏng tâm tình, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Trong mấy ngày ngắn ngủi này, thế giới phảng phất như đảo điên.
Đường Ngôn đi trên đường, bên tai truyền đến toàn là những lời khen ngợi đối với mỹ thực ngoại quốc.
"Ngươi xem mỹ thực của Mộc Phụng quốc kìa, tinh xảo quá!"
"Còn có món ăn mới của Hoa Anh Đào, thật sự là nghệ thuật ẩm thực."
Mọi người xôn xao bàn tán, trong lời nói tràn đầy sự sùng bái đối với mỹ thực ngoại quốc.
Tim Đường Ngôn đột nhiên chìm xuống, một loại phẫn nộ khó có thể diễn tả bằng lời xông lên đầu.
Hắn mở điện thoại di động, những bình luận trên internet càng làm cho hắn tức giận đến run người.
"Mỹ thực Hoa Hạ quá nhiều dầu mỡ, làm sao khỏe mạnh bằng mỹ thực Hàn Quốc, Nhật Bản."
"Mỹ thực của chúng ta đúng là không ra gì, vẫn là của nước ngoài tốt hơn."
Những bình luận ác ý này dường như là lưỡi dao sắc bén, đâm nhói vào trái tim Đường Ngôn.
Đường Ngôn nắm chặt nắm đấm, hắn không thể tin được, mỹ thực Hoa Hạ từng khiến vô số người tự hào, bây giờ lại bị hạ thấp đến mức không thể chấp nhận như vậy.
Hắn cắn răng, ngón tay siết chặt điện thoại, hận không thể xuyên thấu qua màn hình để chất vấn những người dùng mạng kia.
Lẽ nào bọn họ đã quên hương vị quê hương?
Quên mùi thơm nồng nàn của món thịt kho tàu mẹ nấu sao?
Quên hơi ấm của bát mì hoành thánh nóng hổi ở quán nhỏ ven đường sao?
Những thứ này đều là mị lực của mỹ thực Hoa Hạ, làm sao có thể bị phủ định một cách dễ dàng như vậy?
Trong ánh mắt Đường Ngôn lộ ra sự thất vọng sâu sắc.
Những người này, sao có thể dễ dàng bị mê hoặc bởi cái gọi là mỹ thực nước ngoài?
Văn hóa mỹ thực 5000 năm của Hoa quốc, đó là bảo vật được lắng đọng qua năm tháng!
Tám món chính, mỗi một món ăn đều có phong vị và câu chuyện đặc biệt của nó.
Món Tứ Xuyên cay tê, thơm nồng, có thể trong nháy mắt đốt cháy nhũ đầu vị giác một cách mãnh liệt.
Món Quảng Đông tinh xảo, nhẵn nhụi, giống như tác phẩm nghệ thuật khiến người say sưa.
Món Sơn Đông thuần hậu, hương nồng, gánh vác chiều sâu lịch sử.
Mà những món ăn ngoại quốc kia, chỉ là nhất thời mới mẻ, sao có thể đem so sánh với văn hóa mỹ thực Hoa Hạ?
Đường Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình của mình.
Hắn biết, phẫn nộ không giải quyết được vấn đề, cần phải hành động, để càng nhiều người biết đến mị lực của mỹ thực Hoa quốc, để những kẻ sính ngoại kia tìm lại được tình yêu và niềm tự hào đối với mỹ thực Hoa quốc.
Hắn không thể để cho bầu không khí sính ngoại này tiếp tục lan tràn.
Nghĩ đến đây, Đường Ngôn trong lòng đã có chủ ý, trực tiếp xoay người, bước những bước kiên định rời đi.
"Đi, chúng ta đến tổng bộ tập đoàn, trong lòng ta đã có phương án!"
Đường Ngôn nhìn thấy cảnh tượng phản cảm trước mắt, lúc này sa sầm mặt, không chút do dự kết thúc hành trình đi dạo phố cùng Nhan Khuynh Thiền.
Ánh mắt hắn kiên định, mang theo lửa giận, nhanh chóng xoay người, bước chân vội vã hướng đến khu tân Thiên Hải, tổng bộ Tiềm Long tập đoàn — Tiềm Long cao ốc.
Suốt dọc đường, nhịp tim Đường Ngôn đập nhanh, trong đầu như bão táp cuồn cuộn những suy nghĩ và kế hoạch phản công.
Đến Tiềm Long cao ốc, hai người như gió lốc xông vào tòa nhà, không chút dừng lại, lập tức triệu tập nhân lực hạt nhân của công ty.
Trong phòng họp, các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn nhanh chóng tề tựu.
Bầu không khí căng thẳng đến mức phảng phất như có thể ngưng tụ thành nước, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ nghiêm túc.
Đường Ngôn đứng ở vị trí đầu, hai tay nắm chặt, mắt sáng như đuốc, đảo qua từng người ở đây.
Hắn hít sâu một hơi, giọng nói quả quyết:
"Chư vị, tình thế bây giờ rất gấp gáp, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, nhất định phải chủ động tấn công, đáp trả một cách mạnh mẽ! Văn hóa mỹ thực của những kẻ ngoại lai đang lớn lối như thế, chúng ta không thể để cho chúng tùy ý ăn mòn thị trường của chúng ta!"
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, dồn dập gật đầu tán thành.
Bọn họ cảm nhận được quyết tâm và sự quyết đoán của Đường Ngôn, cũng biết rõ tầm quan trọng của trận chiến phản kích này.
...... . .
...... . .
Ở một diễn biến khác.
Tin tức Đường Ngôn trở về tổng bộ Tiềm Long tập đoàn để chủ trì đại cục, đã được nội gián của Kim Hòa tại Tiềm Long ngay lập tức truyền về Kim Hòa tập đoàn.
Phía Kim Hòa tập đoàn sau khi biết tin Đường Ngôn trở lại tổng bộ Tiềm Long, còn triệu tập đông đảo nhân sự cấp cao.
Không những không hề kiêng kỵ, mà ngược lại còn tiếp tục đưa ra những lời lẽ trào phúng, cái vẻ hung hăng kiêu ngạo kia dường như muốn nuốt chửng tất cả.
"Tên Đường Ngôn kia cũng tham dự vào ư? Ha ha, hắn đến cũng vô dụng!"
Phó tổng tài Kim Kính Hiến của Kim Hòa tập đoàn, người phụ trách toàn bộ sự vụ lần này của game show, ngồi trong phòng làm việc rộng rãi xa hoa, hai chân vắt chéo, trên mặt mang theo nụ cười khinh bỉ đến cực điểm.
"Chỉ bằng Đường Ngôn, mà muốn làm mưa làm gió trong lĩnh vực show ẩm thực? Quả thực là nói chuyện viển vông! Kim Hòa tập đoàn chúng ta đã bố cục thiên la địa võng từ lâu trong mảng show ẩm thực này, Đường Ngôn hắn dù có ba đầu sáu tay, cũng đừng hòng đột phá."
Hắn vừa nói, vừa dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng vang có tiết tấu đó phảng phất như lời cười nhạo vô tình đối với Đường Ngôn.
"Đúng vậy, Đường Ngôn kia có tài trong lĩnh vực âm nhạc, ca khúc, nhưng làm game show điện ảnh, hắn còn kém xa lắm!"
Người phụ trách bộ phận game show của Kim Hòa vội vàng phụ họa.
"Kim tổng, ngài có nghĩ Tiềm Long có thể cũng làm theo, sản xuất show ẩm thực không? Sau đó chiếm trước lưu lượng và thị trường của chúng ta?" Một vị quản lý cấp cao lo lắng hỏi.
"Làm theo? Ây da, ta còn lâu mới để hắn có cơ hội làm theo! Show ẩm thực của chúng ta, bất kể là đội hình khách mời, hay là sáng tạo tiết mục, đều có thể gọi là hàng đầu, ưu thế hoạch định sáng tạo nằm trong tay chúng ta, hắn làm sao có thể làm theo?"
Giả Mộc Phụng Tử Kim Kính Hiến đầy vẻ đắc ý nói:
"Đường Ngôn cho rằng triệu tập mấy vị quản lý cấp cao là có thể nghĩ ra đối sách sao? Đừng có mơ! Vị thế của Kim Hòa tập đoàn trong lĩnh vực show ẩm thực đã vững chắc, không ai có thể lay chuyển."
Bạn cần đăng nhập để bình luận