Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 179: Ngươi nếu sợ xấu mặt, vậy ta liền càng muốn nhường ngươi xuất một chút xấu (length: 10455)

Trên tàu cao tốc, Đường Ngôn không hề có thiện cảm với kiểu nam sinh mang sẵn vẻ ưu việt trời sinh này, nên lịch sự lạnh nhạt đáp:
"Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn, ta là Đường Ngôn."
"Ta là Tư Vũ Vi, lúc nãy thật sự cảm ơn ngươi." Tư Vũ Vi mặt ửng hồng, lần nữa chân thành cảm ơn.
Đường Ngôn khoát tay, ra hiệu không cần để bụng.
"Tư... Vũ... Vi, bạn học tên của cậu hay thật, đúng là hợp với khí chất của cậu."
Một thân hàng hiệu Dương Tử Minh từ lúc lên tàu đã để ý Tư Vũ Vi tướng mạo xuất chúng, hơi có cơ hội là liền nhanh chóng khen ngợi.
"Cảm ơn..."
Tư Vũ Vi đáp nhạt một câu, sự chú ý lại như có như không đặt lên người Đường Ngôn.
Dương Tử Minh có chút khó chịu.
Ta một thân hàng hiệu, gia cảnh tốt thế này ngươi không thèm chú ý, lại cứ nhìn một tên nhà nghèo ăn mặc tầm thường kia, có ý gì?
Thật là có mắt không tròng.
Uổng phí đôi mắt to đẹp thế kia.
Sau đó, trong suốt hành trình.
Bốn người trẻ tuổi ngồi đối diện đã biết tên nhau, lại cùng lứa tuổi nên dần thân thiết hơn.
"Thật là trùng hợp, điểm đến của mọi người đều là Thâm Thành."
Dương Tử Minh có vẻ khá vui, như vậy cậu ta có thể cùng Tư Vũ Vi ở chung một thành phố.
Trong lúc trò chuyện, Dương Tử Minh vẫn chủ động tìm chủ đề, thỉnh thoảng khoe khoang gia cảnh giàu có của mình.
Khiến cô gái mặt tròn đáng yêu Tạ Mông phải ước ao than thở.
Nữ sinh viên đại học này có vẻ không rộng rãi kiến thức như Tư Vũ Vi, còn khá đơn thuần.
Đường Ngôn hoàn toàn không để ý đến hành vi của hắn, chim công xòe đuôi là để hấp dẫn khác phái, phần lớn nam sinh khoe khoang cũng vì mục đích đó.
Hành vi trẻ con, nhưng thường thì loại người này lại không nhận ra, cứ thế mà làm không biết mệt, rất hài lòng với bản thân.
Tựa vào cửa sổ Tư Vũ Vi hoàn toàn không thèm quan tâm đến trò hề này.
Gia cảnh nhà nàng tuy không phải thuộc loại hào môn danh giá, nhưng cũng là nhà giàu nhỏ, nếm qua từng trải, hơn nữa từ nhỏ đã xinh đẹp, được nam sinh vây quanh, nên tầm mắt tự nhiên cao hơn các cô gái bình thường.
Chỉ khi Đường Ngôn thỉnh thoảng mở miệng thì nàng mới hứng thú nói vài câu, còn lại cả chặng đường đều chỉ ứng phó lịch sự hời hợt.
Qua vài lần bóng gió, Dương Tử Minh phát hiện Tư Vũ Vi là sinh viên tài năng mới tốt nghiệp khoa thanh nhạc Học viện nghệ thuật Kim Lăng, lần này đến Thâm Thành là để liên hệ phỏng vấn vài công ty giải trí, muốn kiếm cơm bằng nghề ca sĩ.
Đồng thời, hắn lại nghĩ tới cây đàn guitar trong túi hành lý, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, nảy ra ý hay, đề nghị:
"Đến Thâm Thành vẫn còn vài tiếng nữa, để giết thời gian bớt buồn tẻ, tớ đề nghị chúng ta hát vài bài giải trí đi, thế nào?"
"Được đó, tớ rất thích nghe nhạc, vừa vặn giết thời gian." Cô nàng mặt tròn Tạ Mông lập tức hưởng ứng.
"Tớ cũng không ý kiến."
Nhắc đến chuyện hát, mắt Tư Vũ Vi khẽ động, rõ ràng cũng có chút hứng thú.
Là sinh viên tài năng khoa thanh nhạc của trường nghệ thuật, nàng đương nhiên yêu thích âm nhạc.
Nhưng trong lòng nàng cũng có chút tâm tư riêng, muốn nhân cơ hội khoe giọng, cũng là để biểu hiện một chút ưu thế của mình trước mặt nam sinh nàng đang có ý.
Bản thân không chỉ là một bình hoa dựa vào khuôn mặt, mà còn rất tài năng.
Sau này cùng ở Thâm Thành, không chừng sẽ có cơ hội phát triển thêm một bước.
Chim công xòe đuôi để thu hút khác phái, câu này là để nói về nam sinh.
Nhưng nó cũng đúng với cả nữ sinh.
Khi gặp một nam sinh ưu tú, rất nhiều nữ sinh thể hiện còn mạnh mẽ hơn.
Đương nhiên.
Tiền đề là ngươi phải đủ ưu tú, hoặc là đủ giàu có năng lực!
Đường Ngôn còn chưa nói gì thì ba người kia đã đồng ý cả rồi, hắn cũng lười lên tiếng, tiếp tục nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tiết trời đầu thu, tàu cao tốc lướt nhanh như bay, ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp dịu dàng, lá rụng bay nhẹ nhàng, phủ lên mặt đất một lớp vàng óng.
Có thể cảm nhận được dường như có gió mát thoảng qua bên ngoài, hương thơm ngọt ngào của trái cây chín tỏa ra quyến rũ.
Ruộng lúa in bóng mây nước, bông lúa chín vàng uyển chuyển trong gió thu.
Trong khi nói chuyện.
Dương Tử Minh hớn hở đứng dậy lấy từ trong hành lý ra một chiếc ba lô dài, từ bên trong cẩn thận lấy ra một cây đàn guitar.
Cây đàn guitar này trong giới âm nhạc có độ nhận biết rất cao.
Lúc lấy ra, ánh mắt hai cô gái Tư Vũ Vi và Tạ Mông rõ ràng có chút thay đổi.
Là Martin HD28.
Giá bán chính thức là 26500 tệ.
Ưu thế của cây Martin HD28 này so với các loại Martin khác là ở chỗ sử dụng kết cấu giằng hình chữ X về phía trước, âm sắc tương đối ổn định.
Đầu cần đàn cổ điển hình hoa đào tâm thang gỗ, phối hợp với phím đàn gỗ mun được khảm bằng các chấm tròn màu trắng, trang trí xương cá dọc một bên, thuộc hàng cao cấp trong số các loại đàn guitar.
Một cây đàn guitar bình thường cũng gần ba chục ngàn, xem ra gia cảnh mà Dương Tử Minh đã khoe không phải là giả, nhà hắn hẳn là có của ăn của để.
Dám dùng đàn tốt như vậy, Dương Tử Minh hẳn là có chút tài năng âm nhạc, hắn giả vờ khiêm tốn một câu, sau đó không thể chờ đợi bắt đầu biểu diễn.
Hắn hát một bài tình ca kinh điển Lam Tinh, âm sắc không tệ, giai điệu cũng rất chuẩn, nhìn là biết đã luyện nhiều.
Thêm vào cây đàn guitar đắt tiền, hát chưa bao lâu, đã thu hút nhiều hành khách trong toa tàu đến xem.
Thời buổi giải trí thịnh hành ở Lam Tinh, ai nấy cũng yêu âm nhạc, thấy có người hát, giọng hát cũng không tệ, không khỏi đến nghe, không hề trách cứ có người làm mất trật tự.
"Cậu trai hát hay đấy!"
"Bài tình ca này đúng là kinh điển, mấy chục năm rồi vẫn còn hay như vậy."
"Kinh điển là kinh điển, ca khúc gốc hồi đó chắc giờ về hưu cả rồi, thật là làm người ta nhớ nhung quá."
"Hướng về kinh điển mà chào!"
Hát xong một bài, không ít hành khách vỗ tay khen ngợi.
Dương Tử Minh nghe được những lời khen, đắc ý nhìn Đường Ngôn bằng ánh mắt kiêu ngạo.
Bài hát kinh điển này chính là tiết mục tủ của hắn, mỗi lần lấy ra đều nhận được vô số tràng pháo tay.
Bốn năm đại học, chiêu này tán gái cũng thuận buồm xuôi gió!
Sau khi Dương Tử Minh hát xong.
Tạ Mông cũng hát một bài tương tự là cover một ca khúc kinh điển, tuy rằng hát không hay bằng Dương Tử Minh, nhưng giọng nói của cô lại khá dễ thương, phần biểu diễn xem như tạm được.
Tiếp đến là nữ sinh xinh đẹp nhất, Tư Vũ Vi.
Cô sinh viên này quả không hổ là người tốt nghiệp khoa thanh nhạc chuyên nghiệp của Học viện Nghệ thuật Kim Lăng.
Nàng chọn biểu diễn bài 《 Như Nguyện 》đang hot nhất thời điểm đó, đứng đầu bảng xếp hạng quý.
Bài hát này tưởng không phức tạp, nhưng đã có Nhan Khuynh Thiền giọng hát thiên thần châu ngọc đi trước, người khác muốn hát được thì thật sự cần có chút bản lĩnh mạnh mẽ.
Nếu không thì cũng chỉ là bắt chước lung tung.
Tư Vũ Vi chỉnh giọng, khẽ mở môi đỏ hát.
"Và con sẽ yêu mến thế giới mà người yêu thương Mong người luôn nở nụ cười Tay người cầm tay con, tập tễnh dắt đi Xin hãy mang con đi đến tương lai Nếu như người từng chịu khổ để cho con những điều ngọt ngào Con nguyện sống như người đã mong muốn Nguyện không phụ lòng, nguyện dũng cảm tiến lên Mỗi một ngày trong thời đại phát triển này..."
Giọng hát của nàng quả thật không tệ, tất nhiên so với bản gốc thiên thần thì không thể sánh bằng, nhưng cũng được bảy tám phần thần thái.
Đặt vào trong đám đông, đã là tương đối ghê gớm rồi.
Thuộc về trình độ ca sĩ chuyên nghiệp có thể khiến khán giả phải nhai đi nhai lại khi nghe.
Quả nhiên.
Bài cover ca khúc hot nhất《 Như Nguyện》 khá ổn, lại thu hút không ít hành khách trên tàu đến xem.
Mãi cho đến khi nghe được những giai điệu ca từ quen thuộc của 《 Như Nguyện 》, Đường Ngôn đang nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ tàu cao tốc mới quay đầu lại.
Sự chú ý của Tư Vũ Vi không đặt ở những hành khách xung quanh và Dương Tử Minh, mà chỉ như có như không hướng về phía Đường Ngôn.
Thấy Đường Ngôn quả thật có vẻ hứng thú, đôi mắt nàng rạng ngời như nước, dường như rất muốn được Đường Ngôn khen ngợi.
Đáng tiếc, Đường Ngôn ngay cả bản gốc thần cấp còn biết, đối với bản cover này của nàng cũng chỉ vì giai điệu quen thuộc mà nhìn thêm một cái, rồi cũng chẳng để ý thêm.
Sau khi Tư Vũ Vi và hai người đã ngẫu hứng biểu diễn xong, theo bản năng đưa mắt nhìn Đường Ngôn đang ngồi sát cửa sổ.
Đáng tiếc Đường Ngôn lại lần nữa quay đầu nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn không có ý định biểu diễn.
"Đường Ngôn bạn học, mọi người đều hát rồi, cậu cũng hát một bài đi, đừng ngại, nếu không thì uổng quá đấy.
Cậu cứ yên tâm, hát không hay chúng tớ cũng sẽ không chê đâu, là người có chuyên môn về thanh nhạc, ba người tụi mình có thể chỉ điểm cho cậu một chút, sau này có ích lắm đấy."
Dương Tử Minh cố ý lên tiếng.
Sau khi nhìn thấy hành động của Đường Ngôn, hắn đã đoán rằng Đường Ngôn chắc chắn là không biết hát.
Nếu không, trước mặt nhiều hành khách vây xem còn có cả nữ sinh đại học xinh đẹp như vậy, một người có tài sao có thể không nhân cơ hội biểu diễn một chút?
Ai mà không muốn được người người vây quanh, ngàn người chú ý cơ chứ?
Trừ khi là không có tài năng đó, sợ mất mặt!
Rất tốt.
Nếu ngươi sợ mất mặt, thì ta càng muốn cho ngươi phải xấu hổ.
Để Tư Vũ Vi, đại mỹ nhân này, biết một phen, ai mới thật sự là nam sinh ưu tú.
Sau đó bản thân mình chuyên nghiệp chỉ điểm vài câu, thu hoạch được một làn sóng sùng bái của mỹ nhân.
Dương Tử Minh càng nghĩ càng cảm thấy rất thoải mái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận